“Vậy mọi người đã từng đi tới chỗ nào khác của Phù Tang chưa?”
“Chưa, bọn chúng chỉ cho phép chúng ta mua bán ở thành trì này, không được đến những nơi khác, có điều lần trước một người trong đội bị lạc, đã nói rằng những chỗ khác điều kiện càng kém hơn ở đây, thậm chí có người đói chết”.
Lãnh Thiên Minh không khỏi kinh ngạc, tình hình Phù Tang không hề lạc quan, nội chiến nhiều năm đã khiến nguyên khí quốc gia tổn thương nặng, mấy năm gần đây, vì để phát triển quân đội, bọn chúng liền liên tục mua vũ khí, tiêu hết tiền bạc, vậy nên mới luôn phải xâm lược nước khác để bù vào.
Thật không dám tưởng tượng, mấy trận chiến gần đây đã khiến tình hình Phù Tang trở nên tồi tệ hơn, chẳng khác gì mưa tuyết phủ sương, lần này để mua hỏa pháo, hỏa tiễn phương tây, bọn chúng thậm chí còn phát động quyên góp toàn quốc…
Càng bị ép càng đáng sợ, đám người Phù Tang giờ chẳng khác gì chó cùng dứt dậu, lần nữa phát động chiến tranh, một khi chúng áp đảo, chắc chắn sẽ sở thành bầy sói dữ vĩnh viễn không hết đói…
Xem ra, phải thực hiện kế hoạch tấn công Phù Tang trước, bởi mặc dù bọn chúng không tấn công Hoa Hạ, nhưng sẽ nhanh chóng tấn công các quốc gia khác, đến lúc đó, bọn chúng trở nên cường mạnh thì phiền phức lớn, đám người Phù Tang này, chẳng khác gì những tên cuồng chiến điên rồ…
Nghĩ đến đây, Lãnh Thiên Minh bắt đầu quan sát tỉ mỉ, quả nhiên, xung quanh luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-yeu-nghiet/621229/chuong-511.html