Chương trước
Chương sau



Lãnh Thiên Minh thản nhiên đáp: “Được thôi…ta thay đổi chủ ý rồi, không giúp mọi người miễn tiền suất nữa…”

“Ha ha…tiểu tử này thay đổi nhanh đó…”

“Ta quyết định sẽ tặng mọi người một con tàu buôn…không, hai…”


Tất cả mọi người đều đứng hình, nhưng chỉ vài giây sau, một trận cười lại vang lên…

“Phfff”.

Một người thậm chí còn cười đến mức phụt cả cơm ra ngoài.

“Ha ha…ai da…tiểu tử này chọc ta cười vỡ bụng mất, mẹ nó, lão tử không ăn nổi nữa…”

“Tiểu tử được đó…ngươi biết một con tàu buôn bao tiền không? Ông chủ chúng ta làm việc cả đời mới mua được một, ngươi mở mồm liền nói tặng hai…ngầu đấy…”

Nhan Cương cũng chỉ bất lực lắc đầu, vốn ông ta cảm thấy thanh niên này không tệ, ai ngờ lại là một kẻ ngốc…

“Được rồi…được rồi, mọi người mau mau ăn cơm đi, rất nhanh liền cập bến Phù Tang, lúc đó làm việc năng suất vào…”

Lãnh Thiên Minh cũng lười giải thích, nhưng Nhan Như Ý cứu mạng hắn, đừng nói là hai con tàu, dù hai trăm con tàu hắn cũng tặng được…đột nhiên, Lãnh Thiên Minh nhớ đến một vấn đề quan trọng, mặc dù tiền suất chỉ thu mười phần trăm, nhưng vẫn là một khoản tiền khổng lồ.

Theo như bọn họ nói lúc nãy, tàu buôn nào cũng phải nộp tiền suất, vậy là thành một con số cực lớn rồi, số tiền đó đã đi đâu?

Trở về phải điều tra mới được, nếu không phải có người chống lưng, một sở giám sát nhỏ bé dù cho mười lá gan cũng không dám làm vậy…

Hôm sau, trời vừa sáng, Lãnh Thiên Minh đã nghe thấy tiếng hô hào bên ngoài…

"Buộc dây...dỡ hết hàng..."

Đến rồi, Lãnh Thiên Minh lập tức ngồi dậy mặc y phục, vừa hay bắt gặp Nhan Như Ý đang dẫn hai người đi mua thức ăn và nước.

“Nhan cô nương…ta đi cùng cô nhé, có thể giúp được chút, mấy hôm nay ăn không ngồi rồi thật ngại quá…”

Nhan Như Ý mỉm cười đáp: “Được chứ…nhưng đây không phải Hoa Hạ, lát nữa ngươi phải theo sát ta, đừng chạy linh tinh…”

“Được”.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã rời bến tàu, đi tới một thành trì nhỏ cách đó không xa, nhìn từ xa, tường thành rất đơn sơ, không có chút phòng bị nào, xem ra người Phù Tang chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị xâm lược.

Nhưng nghĩ thấy cũng đúng, nước Phù Tang hải tặc hoành hành, xâm lược khắp nơi, chưa từng có đối thủ, trong mắt đám Phù Tang kiêu căng ngạo mạn, chỉ có chúng đi xâm lược nước khác, chứ không ai có thể xâm lược nước mình.

Cộng thêm việc gia tộc Đức Xuyên vừa hoàn thành thống nhất cách đây không lâu đã gặp thất bại liên tiếp, đối với một đất nước nghèo tài nguyên mà nói, chúng hoàn toàn không có khả năng phát triển quốc phòng, vì vậy chỉ có thể dồn toàn lực vào quân đội để cướp bóc từ các nước khác...



Thành trì này không hề phồn hoa, nhưng lại rất đông dân, đánh mắt quan sát một lượt, nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, bách tính ai nấy gầy ốm thấp bé, làn da vàng vọt, nhưng lại vô cùng có tinh thần…

Vừa thấy họ, những bách tính Phù Tang liền biết đây là một đội lái buôn, rất khách khí đón tiếp, Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thán, tinh thần nằm gai nếm mật chính là chỗ đáng sợ của người Phù Tang…

Nhan Như Ý nhanh chóng mua xong đồ cần thiết, chuẩn bị rời đi.

Lãnh Thiên Minh: “Như Ý cô nương, ta thấy cô có vẻ quen thuộc nơi này, cô thường xuyên tới đây ư?”

“Cũng không hẳn, hai năm nay ta mới bắt đầu đến đây, là một số người Phù Tang chủ động liên lạc, rất nhiều tàu buôn đều được mời làm ăn, mặc dù ban đầu phụ thân không đồng ý, nhưng sau đó thấy Cổ mập bán vũ khí cho họ, liền cảm thấy chúng ta buôn bán chút đồ vật dụng thì cũng không vấn đề gì”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.