Chương trước
Chương sau
Cấm quân lập tức tiếp quản cả châu phủ, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào.

Đi xuống khinh khí cầu, Lãnh Thiên Minh đến phòng của Quản Cùng đầu tiên.

"Quản đại nhân thế nào rồi?"


Mấy đại phu quỳ xuống dưới đất, run rẩy nói: "Hoàng thượng... Quản đại nhân bị nội thương, máu huyết tắc nghẽn không thể lấy ra được, sợ là chỉ được vài ngày nữa..."

Lãnh Thiên Minh không nói gì, đi đến cạnh giường mới nhìn rõ hóa ra vết thương trên người Quản Cùng không chỉ có ở phần ngực, cánh tay, bên hông còn có hai ba vết chém, nhưng đều không phải vết thương trí mạng.

"Các ngươi không chữa được đúng không?"

Đám đại phu đó sợ hãi khi nghe được câu hỏi này, đế vương xưa nay cứ hễ hỏi câu này xong thì câu tiếp theo nhất định sẽ là lôi ra ngoài, chém.

"Hoàng thượng, thần... thần thật sự... đã dốc hết sức rồi, hoàng thượng tha tội".

"Có thể kéo dài thêm chút thời gian cho hắn ta không?"

"Việc này phải dựa vào ý chí của Quản đại nhân, nói thực Quản đại nhân có thể kéo dài đến hiện tại đã rất khó khăn rồi, phải biết rằng với tình trạng này ngài ấy mỗi khắc mỗi giờ đều đang phải chịu đựng nỗi đau rất lớn".

Lãnh Thiên Minh siết chặt nắm tay.

"Các ngươi nghe kỹ cho ta, ta không trách tội các ngươi không chữa được, nhưng trong hai ngày không được để hắn ta chết, nếu như trong hai ngày để hắn ta chết thì các ngươi cũng đi cùng luôn đi".

"A... vâng... hoàng thượng..."

Lãnh Thiên Minh nhìn Quản Cùng đang trong trạng thái hôn mê sâu, không nói gì nữa rồi quay người đi ra ngoài, mấy chục thân vệ đi theo bảo vệ Quản Cùng sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh liền lần lượt quỳ xuống.

"Thuộc hạ đáng chết, không thể bảo vệ tốt Quản đại nhân, xin hoàng thượng trách phạt".

Lãnh Thiên Minh nhìn về phía mấy người, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"

Một thân tín của Quản Cùng trong đó đáp lời: "Hồi bẩm hoàng thượng, mấy tháng trước đây chúng thuộc hạ đã nhận được rất nhiều báo tin từ thành Trường An, nhưng mỗi lần cử người tới điều tra thì người báo tin lại biến mất một cách kỳ lạ.

Cho nên Quản đại nhân kết luận rằng thành Trường An có bí mật không thể để cho người khác biết, mấy ngày trước lại có một kẻ báo tin mật, cử báo tri phủ thành Trường An, Phúc An Sơn lũng đoạn thị trường, buôn bán lậu muối ăn, nhưng khi người của chúng ta đến thì người cử báo đó lại biến mất một cách quái lạ.

Quản đại nhân thấy chuyện này không bình thường nên đích thân tới đây, ai ngờ khi chúng thuộc hạ vừa điều tra được hai ngày thì đã gặp phải ám sát".

"Lần này các ngươi xuất hành không phải có gần 100 thân vệ sao? Hơn nữa các ngươi cũng đều là tinh anh của quân Hắc Kỳ ta, kẻ nào có năng lực này? Vượt qua các ngươi để ám sát Quản Cùng".

"Hoàng thượng, thuộc hạ không dám chắc chắn nhưng thân thủ của đám thích khách này rất giỏi, hơn nữa kỷ luật nghiêm ngặt, tuyệt đối không phải phản động bình thường, ngược lại... giống với quân nhân đã từng được huấn luyện kỹ lưỡng hơn..."

"Bọn chúng có bao nhiêu người?"

"Ước chừng khoảng 50 người, đã mai phục bên đường từ trước rồi đột nhiên phát động tấn công, giống như đã biết trước chúng thuộc hạ sẽ đi qua vậy, hơn nữa mấy tên thích khách cầm đầu còn chạy thẳng về phía Quản đại nhân, đám thuộc hạ căn bản không kịp phản ứng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.