Tối đến, Cổ Bách Vạn đang thảo luận với các thương nhân xem nên bán như thế nào.
“Cổ lão gia, ông nói chuyện này là thế nào đây? Hội thương nhân chúng ta hai năm nay không bán vũ khí thì là thu lộ phí, vốn đã hoang đường hết sức, giờ hay rồi, bán cả người, việc này…nào giống làm ăn chứ”.
“Phải đó, Cổ lão gia, bao nhiêu mối ngon không làm, việc gì phải nhúng tay vào những thứ dính máu vậy chứ?”
Cổ Bách Vạn thở dài: “Mọi người cho rằng ta tình nguyện ư? Đây đều là ý của tên cẩu hoàng đế…không, là hoàng thượng bảo ta làm, ta có thể từ chối chắc? Hơn nữa, mọi người theo ta buôn vũ khí, sửa đường, đều kiếm bộn tiền còn gì?"
“Cổ lão gia, số tiền đó thực sự không ít, nhưng mấu chốt là không dám tiêu, một khi triều đình điều tra, chúng ta đâu còn đường sống”.
“Hừm…ngươi cho rằng không làm thì sống được? Ta hiểu rõ đương kim hoàng thượng, từ khi ngài ấy còn là thất hoàng tử Bắc Lương, chúng ta đã làm ăn qua lại, ngài ấy là kiểu người có tiền cùng kiếm, nếu muốn tự mình chuộc lời, e rằng kết cục không chỉ đơn giản tán gia bại sản thôi đâu”.
Tất cả mọi người trong phòng đều mang vẻ mặt bất lực, rõ ràng là hội thương nhân, tự dưng lại thành tổ chức buôn bán vũ khí quân đội, buôn người khác thứ…
Một thương nhân nói: “Vậy vụ bán nô lệ kia định làm thế nào? Đây đâu phải nghề của chúng ta”.
Cổ Bách Vạn trầm mặc một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-yeu-nghiet/621140/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.