Chương trước
Chương sau
“Báo…sứ giả Ba Nhĩ Đồ bên ngoài đại doanh cầu kiến”, một binh sĩ chạy vào.

“Mẹ nó, đám súc sinh này còn dám phái sứ giả tới, kêu hắn ta bò vào đây”.

“Vâng”.

Khi sứ giả vừa bước vào cổng đại doanh liền bị một binh sĩ Hắc Kỳ quân ngăn lại.


“Tướng quân chúng ta bảo ngươi bò vào, không được đi bộ”.

Tên sứ giả kia không phục, nhưng vì Đặc Mẫu Đặc Nam đã dặn đi dặn lại hàng trăm lần, bắt buộc phải thỉnh cầu đình chiến, cho nên chỉ đành cười hòa: “Quân gia nói đùa, ta là sứ giả, sao có thể bò vào”.

Binh sĩ kia đáp: “Một là bò vào, hai là bò ra, ngươi tự chọn đi”, nói xong còn vung thanh đao lên.

Sứ giả nào bị khi dễ như này bao giờ, hắn ta buột miệng chửi ‘f*ck’, sau đó nghiến răng nghiến lợi, chống tay xuống đất làm bộ bò đi.

Nhưng binh sĩ phía sau lại trực tiếp đá hắn ta một cước, khiến cho tên sứ giả thực sự lăn một vòng.

Tên sứ giả thầm than khổ, lồm cồm bò dậy đi vào đại trướng, mách với Trình Khai Sơn: “Ngài là tướng quân phụ trách ở đây? Binh sĩ của ngài thật sự quá vô lễ, dám đánh cả sứ giả”.

Trình Khai Sơn nói lớn: “Có chuyện như vậy ư? Ai đánh vậy, gọi vào đây…”

Một lúc sau, một binh sĩ bước vào trướng.

Trình Khai Sơn: “Ban nãy ngươi bắt sứ giả bò vào đây à? Còn đá nữa?”

Binh sĩ kia ghét bỏ liếc sứ giả Ba Nhĩ Đồ, nói: “Là do ta làm thưa tướng quân”.

Tên sứ giả kia lén cười trộm, hí hửng chờ xem kịch hay.

Nhưng chỉ nghe thấy Trình Khai Sơn lớn tiếng khen: “Hay…nho tử hay học, là một nhân tài, ta thích, người đâu, thưởng mười lượng vàng, thăng chức thống lĩnh cận vệ, sau này hãy theo ta”.

Không chỉ sứ giả Ba Nhĩ Đồ, đến La Trung cũng đứng hình…



Tên lính kia mừng rỡ quỳ xuống.

“Cảm tạ Trình tướng quân”.

“Ừm, hết việc rồi, ngươi lui xuống đi”.

Nói xong, Trình Khai Sơn nói với những người khác trong doanh trướng: “Chúng ta nên phát triển tư tưởng này, không thể nhân nhượng với súc sinh, mọi người đã nhớ kỹ chưa?”

“Vâng… tướng quân”.

Sứ giả Ba Nhĩ Đồ ngơ ngác đứng đó, hắn ta có thể hiểu được tiếng Trung Nguyên, biểu cảm trên khuôn mặt dữ tợn bắt đầu thay đổi.

“Tướng quân, ta nhận lời ủy thác của đô đốc hải quân Đặc Mẫu Đặc Nam đến đây để nghị hòa”.

La Trung đứng bên cạnh không hiểu đang có chuyện gì xảy ra! Còn chưa đánh mà, đám người Ba Nhĩ Đồ này đã càn quấy suốt hai năm nay, sao vừa nhìn thấy Hắc Kỳ Quân lại thay đổi thành như thế, lại còn chủ động tìm đến nghị hòa nữa chứ.

Trình Khai Sơn cười nói: “Ồ? Đô đốc hải quân? Các ngươi còn có đô đốc hải quân nữa à?”

Hiển nhiên, vị sứ giả kia nhanh chóng hiểu ý Trình Khai Sơn, hắn ta ngượng ngùng nói: “Chúng ta… hạm đội Ba Nhĩ Đồ của chúng ta vô địch thiên hạ, tuy rằng ngài đã tiêu diệt 2000 chiến hạm của chúng ta, nhưng vương triều Ba Nhĩ Đồ còn có rất nhiều chiến hạm, chúng đang trên đường đến đảo Di Châu”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.