Chương trước
Chương sau
“Đặc Mẫu Đặc Nam, ta gọi ngươi một tiếng đô đốc là vì tôn trọng ngươi, ngươi dựa vào đâu mà gọi thẳng tên ta, Di Châu đảo do ta làm chủ, ta thích làm gì thì làm, ngươi quản không nổi”.

“Được, ngươi làm gì ta không quản nổi, vậy địch quân thì sao? Địch quân sở hữu vũ khí tấn công từ trên không, ngươi không thèm báo cáo, hại hải quân của ta bị tiêu diệt toàn bộ, ngươi…ngươi không thể chối cãi trách nhiệm”.

Mạc Nhĩ kinh ngạc không thốt nên lời.


“Cái gì…ngươi nói…ngươi nói hải quân chúng ta bị…tiêu diệt toàn bộ? Sao…sao có thể?”

“Mạc Nhĩ, địch nhân rõ ràng đã chuẩn bị trước, chỉ đợi hạm đội chúng ta tiến vào cảng khẩu, ngươi…giờ ta vô cùng nghi ngờ, ngươi và quân địch thông đồng”.

“Hoang đường, ta sao có thể thông đồng với lũ chuột đó, ngươi…ngươi là sợ phải chịu trách nhiệm chuyện hải quân bị diệt, muốn đổ tội cho ta chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, ta không sợ đâu, đợi lúc gặp quốc vương, ta sẽ nói rõ cho ngài ấy”.

“Hừ, hay cho một tổng đốc Di Châu, còn muốn trình bày rõ ràng, hiện giờ, ngươi có thể sống sót không là cả một vấn đề”.

Mạc Nhĩ nghe thế, lập tức hốt hoảng, bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ, mất đi hải quân, vậy không thể liên lạc với quân đội nữa, cho dù muốn rút về Ba Nhĩ Đồ cũng khó khăn.

“Việc này…đô đốc...vậy…vậy ngài định làm thế nào?”

Đặc Mẫu Đặc Nam cũng lười tranh cãi với hắn ta.

“Mau chóng tập hợp tất cả quân đội trên đội trên đảo, thu hẹp phòng tuyến, đề phòng người Trung Nguyên xâm nhập, phái người đi tuần tra động tĩnh quanh đảo, gửi thư cho quốc vương, cầu cứu ngài ấy cử thuyền đến đưa chúng ta về nước càng sớm càng tốt, không thể ở lại đây nữa”.

“Nghiêm trọng vậy ư…, nhưng ngoài hạm đội chủ lực của ngài, phần còn lại trong nước không quá ngàn chiếc, những thứ khác đều là loại cũ, có được không vậy?”

Đặc Mẫu Đặc Nam trịnh trọng nói: “Không biết được hay không, cho dù là tàu đánh cá cũng phải dùng, tóm lại, không thể ở lại Di Châu thêm nữa”.

“Được…vậy ta sẽ đi viết thư”.

Hai vạn Hắc Kỳ quân rất nhanh đã đặt chân đến vị trí chỉ định, La Trung đợi sẵn ở đó, trông thấy quân cứu viện tới, trước tiên là vui mừng ra mặt, sau đó lại trở nên nghi hoặc.

“Trình tướng quân, triều đình phái bằng này người tới? Nếu tính cả quân cứu viện, quân đội Ba Nhĩ Đồ phải gần ba mươi vạn nhân mã đó”.

“À, ta biết chứ, đây mới là hai vạn lượt một, không đủ thuyền vận binh mà, nhưng ngươi cứ yên tâm, hai vạn đội hỏa tiễn ở lượt hai đang gần lắm, hai ngày nữa là đến nơi”.

La Trung vẫn ngập ngừng.

“Nhưng vậy mới có bốn vạn, tính thêm bọn ta nữa cũng chỉ ba vạn nhân mã”.

“Không, lần tiếp theo mọi người không cần tham gia nữa, giao cho Hắc Kỳ quân là được”.

La Trung hoang mang không hiểu gì, trong lòng thầm nhủ.

“Từng gặp kẻ biết nói phét, nhưng chưa gặp ai nói phét đến mức này, không lẽ đây chính là thiên tài chém gió trời sinh trong truyền thuyết?”

La Trung: “Trình tướng quân, đội hình phương trận của địch nhân rất cổ quái, hoàn toàn khác với chiến thuật Trung Nguyên chúng ta, mọi người có nắm chắc không?”

Trình Khai Sơn mỉm cười: “Yên tâm, đến lúc đó mọi người chỉ cần ở phía sau thu dọn tù nhân là được”.

Hai ngày sau, đội hỏa tiễn đến nơi, bốn vạn Hắc Kỳ quân bắt đầu cuộc tiến công của mình. Mặc dù không biết thực lực quân cứu viện như nào, nhưng La Trung chợt kinh ngạc phát hiện, người Ba Nhĩ Đồ đã vứt bỏ các thành trì bên ngoài, tập kết ở phủ tổng đốc.
Hắc Kỳ quân tiến đến thành Long Xương, tức nơi phủ tổng đốc đảo Di Châu tọa lạc, nhanh chóng đóng quân bên ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.