Chương trước
Chương sau
Rất nhiều thợ thủ công ở thành Thanh Châu tham gia thử nghiệm cũng đều không nhịn được mà khóc.

Lúc này, trong thành Thiên Khải, rất nhiều người dân đi trên đường, nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này trên trời. Trong ý thức của người dân thời đại này, tất cả mọi thứ ở trên trời đều là thần thánh, rất nhiều người còn cho rằng đấy là thần linh giáng thế, vội quỳ xuống dưới đất dập đầu.

Chỉ thấy một mảnh vải lớn từ từ hạ xuống từ khinh khí cầu.


“Hoa Hạ vạn tuế, Hoàng Thượng vạn tuế!”



Tám chữ rõ ràng cực dễ thấy kia lập tức khiến thành đô Thiên Khải sôi sục, có người bắt đầu hét to.

“Hoa Hạ vạn tuế, Hoàng thượng vạn tuế...”

“Hoa Hạ vạn tuế, Hoàng thượng vạn tuế...”

Lãnh Thiên Minh thắc mắc nhìn sang Giáp Tử Thất, Giáp Tử Thất cười nói: “Thần sợ một khi đèn Khổng Minh này bay lên thì dân chúng sẽ bàn tán lung tung nên nhân cơ hội này tuyên truyền Hoàng quyền luôn!”

Lãnh Thiên Minh cười mà không nói gì.

Sau nửa canh giờ, thời khắc quan trọng nhất cũng đến, nó rơi xuống...

Trước kia họ thí nghiệm đèn Khổng Minh, tất cả hầu như đều rơi xuống vì hết nhiên liệu, mà lần này họ phải thông qua công tắc điều khiển ở miệng lò để khống chế ngọn lửa, làm cho khí cầu từ từ đáp xuống.

Lưu Đại Đảm khá là căng thẳng, bản thân không có trải nghiệm hay kinh nghiệm nào để tham khảo nên chỉ có thể điều tiết mức độ lửa to nhỏ theo cảm giác, mắt chỉ thấy khinh khí cầu chao đảo bắt đầu rơi xuống.

Tim mọi người giật thót lên tới cổ họng, tuy khinh khí cầu cũng không phải quá ổn định nhưng cuối cùng vẫn an toàn đáp đất...

Giờ phút này, toàn bộ người của xưởng công binh đều chạy tới, cả đám gắng sức reo hò mà Lưu Đại Đảm thì kích động tới mức mắt hoen lệ. Tất cả chạy tới vây quanh hắn ta, cùng nhau tung người đàn ông gần một mét tám này lên trời...

Lãnh Thiên Minh cũng không nhịn nổi mà khen: “Tốt!”

Chỉ trong chốc lát, Lưu Đại Đảm chạy tới kích động nói: “Hoàng thượng, Giáp đại nhân, chúng ta thành công rồi!”

Lãnh Thiên Minh cười đáp lại: “Lưu Đại Đảm, lần này, ngươi lập công lớn trong việc thí nghiệm, trẫm phong người làm Đội trưởng huấn luyện của không quân, từ nay về sau, không quân Hoa Hạ đều do ngươi chịu trách nhiệm huấn luyện!”

Lưu Đại Đảm kích động quỳ xuống.

“Tạ ơn Hoàng thượng, thảo dân nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài!”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là người quản lý không quân, chức vị chưa có, tạm thời cứ hưởng thụ bổng lộc của quan lại nhị phẩm đi!”

“Nhị phẩm?”

Lưu Đại Đảm thật sự không tin vào tai mình, mấy ngày trước hắn ta còn khoác lác với người khác là ngày nào đó, hắn ta sẽ làm quan, ít nhất cũng phải là thất phẩm, không ngờ chỉ trong buổi trưa ngắn ngủi, mình đã biến thành quan nhị phẩm, dù nằm mơ thì cũng không dám mơ kiểu đó.

Ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lưu Đại Đảm.

Lãnh Thiên Minh nhìn về phía Giáp Tử Thất.

“Giáp Tử Thất đã tạo ra công lao truyền kỳ cho Hoa Hạ, hôm nay trẫm phá lệ phong Giáp Tử Thất là Vương khác họ đầu tiên của Hoa Hạ, chịu đãi ngộ như Thân Vương, có thể kế thừa qua nhiều đời!”

“Bụp bụp!”
Vừa rồi còn đang ghen tỵ với Lưu Đại Đảm, Giáp Tử Thất lập tức quỳ xuống. Thân Vương, đây là vinh dự, đều này có nghĩa hắn ta sẽ thành người nhà với Hoàng thượng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.