Chương trước
Chương sau
“Lý Thành, vốn là phó tướng mặt trận Đông Hải”.

“Lý Thành… giúp ta viết một phong thư, nói rằng ta muốn gặp ông ta”.

Thành Thiên Khải.


“Ầm… ầm… ầm…”

Mấy trăm khẩu pháo hướng về phía tường thành Thiên Khải, không ngừng công kích. Suốt hai canh giờ, tường thành cao lớn đã bị oanh tạc thê thảm, có rất nhiều nơi bị nổ chỉ còn một nửa…

“Hỏa lực của Hắc Kỳ Quân quá mạnh, sao thủ được bây giờ? Hay là chúng ta chạy đi!”

“Ngươi điên rồi à? Không thấy bệ hạ đích thân đến đây sao? Nếu lúc này bỏ chạy, coi chừng bị diệt cửu tộc đấy…”

Hiên Vũ Khuyết hiện đang ngồi trong công sự dưới cổng thành, lớn tiếng mắng: “Gần 200 vạn đại quân đánh với 20 vạn quân mà mất gần nửa tháng, đúng là sỉ nhục mà. Tiếp tục gửi thư cho Bạch Đoàn, nói với hắn ta, trong vòng mười ngày, nếu không thể quay về cứu viện thì bảo hắn xuống suối vàng mà gặp con của mình”.

Trong doanh trướng 60 vạn liên quân.

Lãnh Thiên Minh nhìn thành Thiên Khải ở đằng xa, nói: “Thành Thiên Khải quả không hổ là tòa thành số một trong thiên hạ. Độ cao cùng sự to lớn của nó khiến người ta phải chấn động, nếu là thành trì bình thường, với sức công phá bậc này e là đã sớm bị phá hủy?”

Lãnh Thiên Minh nói: “Hiện tại chỉ có thể cường công, cũng không biết có đủ thời gian hay không. Ta và các vị tướng quân đã từng phân tích, tuy trong thành chỉ có vỏn vẹn 10 vạn quân canh giữ, nhưng tường thành cao lớn, có đủ các loại công sự phòng ngự, chỉ sợ phải mất ít nhất 1 tuần mới có thể chiếm được. Hơn nữa, nếu Hiên Vũ Khuyết từ bỏ bên ngoài thành, dốc toàn lực thủ hộ hoàng thành Thiên Khải thì càng rắc rối hơn”.

Lưu Bất Đắc nói: “Chúng ta nhất định phải chiếm được thành Thiên Khải trong vòng 10 ngày, có như vậy, mới đảm bảo không xảy ra chuyện. Lão phu cũng không biết Lão Hà Khẩu có cầm cự nổi không, hiện tại, phải mau nghĩ đối sách mới được”.

Đột nhiên, Lãnh Thiên Minh cười rộ lên, mọi người đều quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.

“Thành Thiên Khải có hùng vĩ cỡ nào thì đó cũng chỉ là mặt ngoài, binh pháp hữu mây, công thành chỉ là thứ yếu, công tâm mới là chính yếu, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để công tâm”.

“Ý của Đại Vương là…”

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Công tâm chiến”.

Khi màn đêm buông xuống, người dân trong thành Thiên Khải đều bàng hoàng lo sợ, từ khi dựng thành cho đến nay, bọn họ chưa từng trải qua tình huống nào như vậy. Mọi người đều bất lực trốn trong nhà, không biết một khắc sau, vận mệnh của mình sẽ như thế nào?

“Cha, mẹ… nhìn lên trời kìa, có thật nhiều đèn biết bay…”

Rất nhiều dân chúng tò mò đổ ra đường, bọn họ nhìn thấy vô số ngọn đèn bay lọt vào thành Thiên Khải, giấy viết thư từ những ngọn đèn đó rơi lả tả xuống đường. Mọi người hiếu kỳ mở ra xem.

“Các binh sĩ cùng dân chúng thành Thiên Khải, ta là công chúa Đại Lương – Hiên Vũ Ngọc Nhi, người thừa kế ngôi vị hoàng đế theo lệnh của phụ hoàng. Hiên Vũ Khuyết mưu nghịch tạo phản, sát hại phụ hoàng, không để ý đến an nguy của bá tánh trăm họ mà chinh chiến khắp nơi, tăng lao tăng thuế, khiến người dân khổ không thể tả, quả thật khiến trời đất căm phẫn”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.