Chương trước
Chương sau
Không đợi quân đội Đại Lương bên dưới đập kịp phản ứng, quân thủ thành Biện Lương đã ồ ạt xông lên. Trên khoảng đất trống nhỏ hẹp, nơi chiến xa bị hư hỏng, quân Biện Lương tựa như phát điên, dùng đao chém và đá nện, thậm chí có người còn dùng răng cắn…

Nay, sĩ khí quân Đại Lương đang trên đà giảm xuống, bọn họ đã khi nào nhìn thấy kiểu đấu đá như vậy chứ, gần như tất cả đều bị dọa đờ ra, cả đám lật đật lui về sau, hòng tránh thoát khỏi đường sông.

“Tướng quân, tiền phương hồi báo, Hắc Kỳ Quân đã bị diệt toàn quân, hiện tại chỉ còn lại 10 vạn quân thủ thành Biện Lương”.


Rốt cuộc, Bạch Đoàn cũng nở nụ cười.

“Được, cuối cùng thì Hắc Kỳ Quân cũng đã bị diệt, vậy mà khiến chúng ta tổn thương gần 30 vạn nhân mã, đúng là không thể tưởng tượng được. Lệnh cho đại quân, ngày mai vượt đường sông, nhanh chóng tìm kiếm tung tích của kẻ địch”.

“Tướng quân… đường sông… đường sông vẫn chưa chiếm được…”

Bạch Đoàn giật mình nói: “Cái gì? Không phải Hắc Kỳ Quân đã chết sạch rồi sao? Sao vẫn chưa chiếm được hả?”

“Còn có mười vạn quân thủ thành Biện Lương…”

“Đám ô hợp kia à? Chẳng phải chỉ một lần công kích là có thể giải quyết được à…?”

“Nhưng mà… nhưng mà bọn họ đã cản được 5 đợt công kích của chúng ta rồi, các binh sĩ trốn về được đều nói bọn họ… bọn họ còn đáng sợ hơn Hắc Kỳ Quân”.

Bạch Đoàn sững sờ, lộ vẻ không dám tin, đột nhiên, hắn ta quát to: “Sao có thể thế chứ? Sao có thể? Ta đã từng gặp đội quân đóng ở đây, cùng lắm chỉ là một đám già yếu, sao có thể trở nên lợi hại chỉ trong thời gian ngắn như vậy được? Nói cho ta biết, vì sao?”

“Tướng quân, hiện tại các binh sĩ đều đang điên cuồng truyền tai nhau, nói rằng Bắc Lương Vương chính là chiến thần hạ phàm, đội quân của hắn sẽ được thần linh phù hộ, dù chúng ta có đánh thắng thì cũng sẽ bị trời phạt…”

Bạch Đoàn lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Không đúng, chắc chắn có vấn đề, chắc chắn có vấn đề…”

“Báo… thành Thiên Khải gửi thư, cấp tốc…”

Một binh sĩ vội vàng chạy vào.

Bạch Đoàn đột nhiên có cảm giác bất an, sau khi mở thư ra xem, thoáng cái, hắn ta ngã ngồi trên ghế…

“Bạch tướng quân, ngài sao vậy? Ngài nói gì đi…”

Bạch Đoàn đờ đẫn nói: “Sáu mươi vạn đại quân của Hắc Kỳ Quân đã đến dưới thành Thiên Khải, chắc có lẽ hiện tại đã công thành rồi”.

“Cái gì?”

Trong đại trướng, tất cả mọi người đều sững sờ, những người có mặt ở đây đều là các tướng lãnh quyền cao chức trọng, đương nhiên, bọn họ biết điều này có ý nghĩa như thế nào…

“Bạch tướng quân, chúng ta phải lập tức quay về cứu viện, nếu lỡ như thành Thiên Khải bị chiếm, chúng ta… chúng ta còn đánh thế nào nữa?”

Bạch Đoàn cười khổ: “Quay về cứu viện bằng cách nào, hiện tại đường sông đã bị chặn, đại quân không thể triển khai thế công, chỉ có thể tiêu hao lẫn nhau. Nếu vòng qua Lão Hà Khẩu, lộ trình sẽ tăng ít nhất 5 ngày”.

“Bạch tướng quân, vậy giờ chúng ta phải làm sao?”

“Chỉ có thể trông mong tường thành Thiên Khải đủ cao lớn, trong vòng nửa tháng, Hắc Kỳ Quân không thể chiếm được”.

Bạch Đoàn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Tướng trấn thủ Lão Hà Khẩu hiện tại là ai?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.