Chương trước
Chương sau


Khi đội súng kích của quân Hắc kỳ bắt đầu bắn, cung nỏ đã tiến vào phạm vi ngắm bắn, vô số tên ngắn bắn ra nhanh như gió, chớp mắt hai bên đều tử thương khắp nơi trên mặt đất.

Nhìn thấy có người ngã xuống từ trên đập lớn, binh lính ngồi xổm dưới đập lập tức xông lên nhặt súng kích tiếp tục bắn.


Đây là trận chiến tranh tàn khốc nhất mà rất nhiều người trải qua, đặc biệt là đối với những binh lính Đại Lương nhiều năm không chiến đấu đó, gần như mỗi người đi vào trong đường sông đều không có một ai sống sót trở ra, chỉ có không ngừng bù đắp vào...

Vô số binh lính Đại Lương mặt mày tái mét, nếu như không phải có quan giám sát sau lưng thì căn bản không muốn bước tiếp nữa.

Đại doanh liên quân Đại Lương.

"Bạch tướng quân, cứ tiếp tục đánh như vậy thì tổn thương thực sự quá lớn, ngắn ngủi một ngày đã tử thương vượt quá 5 vạn, rất nhiều binh lính thậm chí còn bắt đầu sợ chiến đấu rồi".

"Đánh trận làm gì có chuyện không có người chết, phía đối diện quân Hắc Kỳ cũng tử thương 2 3 vạn người rồi, các người không nhìn thấy sao? Bọn chúng không sợ, 200 vạn người chúng ta ở đây còn sợ cái gì?"

Đại trướng trong quân liên quân Đại Lương.

"Chư vị, tin rằng các vị đều rõ tình hình hiện tại, 60 vạn nghịch tặc không rõ đi về phía nào, nhưng rất có khả năng là chạy thẳng tới thành Thiên Khải, mặc dù ta cũng không dám chắc chắn, nhưng nghịch tặc còn lại ở Lão Hà Khẩu đã tỏ rõ rằng muốn chúng ta ngăn cản gắt gao ở đây, bọn chúng chống cự càng điên cuồng chứng minh rằng vấn đề càng nghiêm trọng, chư vị có ai có ý kiến gì không?"

"Bạch tướng quân, đường sông Lão Hà Khẩu thực sự chật hẹp, người ngựa của chúng ta có nhiều hơn cũng không thể phát huy, cứ tiếp tục giằng co chỉ khiến hai bên cùng tiêu hao, chi bằng chúng ta để lại một nửa đóng quân ở đây, lại phân ra một nửa quay về đường cũ, đề phòng bất trắc, ngài thấy thế nào?", một vị tướng quân nói.

Một vị tướng quân khác lo lắng nói: "Việc này e rằng không ổn, một là chúng ta vẫn chưa nhận được mệnh lệnh rút lui của thành Thiên Khải, hai là nếu như phân quân ra hành động, ngộ nhỡ 60 vạn đại quân nghịch tặc đột nhiên tập kích, người ngựa chúng ta để lại e rằng không thể chống cự được. Khả năng chiến đấu của quân Hắc Kỳ thiết nghĩ các vị đều biết rõ, nếu như không có ưu thế về số người tuyệt đối, chúng ta căn bản không hề có phần thắng, mạt tướng đề nghị trong toàn quân rút thăm sinh tử, không ngừng tiến công, hiện tại bọn chúng nhiều nhất còn có 15 vạn người ngựa, tin rằng không thể chống đỡ được bao lâu".

Bạch Đoàn thở dài, nói: "Vốn dĩ cho rằng ba ngày là có thể hạ được Lão Hà Khẩu, giờ đã quá bốn ngày rồi, đại quân ta lại không tiến được nửa bước, Bạch Đoàn ta một đời chưa từng thúc thủ chịu trói như thế này, trước mắt cũng chỉ có thể rút thăm sinh tử thôi, đi đi".

Trong cả liên quân Đại Lương, lòng người hoảng sợ, thăm sinh tử đã rất nhiều năm chưa xuất hiện rồi, rất nhiều binh lính biết về lá thăm sinh tử, đều biết đây có nghĩa là gì.

"Ca... thăm sinh tử này rốt cuộc là cái gì thế, sao mọi người đều căng thẳng như vậy?"

"Chính là mỗi 10 binh lính sẽ chọn ra một người tạo thành đội cảm tử, tấn công kẻ địch, nếu như không hạ được kẻ địch thì tiếp tục rút, đến khi chiến thanh kết thức. Binh lính rút trúng thăm một khi gia nhập chiến tường chỉ có thể không ngừng xông lên, một khi lùi bước sẽ bị quân đội giám sát bắt chết lập tức".

"Cái gì? Người mình mà cũng giết ư?"

"Hết cách rồi, chỉ cần cứ nghĩ ôm suy nghĩ may rủi, con người sẽ không dốc toàn lực ứng phó, cho nên quân đội phát minh ra thăm sinh tử là để chúng ta hoặc là hạ được trận địa của kẻ địch, hoặc là chết".





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.