Sắc mặt Vệ ma ma trắng bệch, trái tim đập thình thịch, Vệ ma ma đột nhiên quỳ xuống, "Oan uổng, oan uổng quá! Lão phu nhân, nô tỳ phía trên có phu nhân, phía trên phu nhân còn có lão phu nhân là người, có cho nô tỳ mười lá gan, nô tỳ cũng không dám làm kẻ chủ trương! Nô tỳ thật sự, thật sự không có nhìn thấy khóa trường mệnh của tam tiểu thư!"
Lão phu nhân lạnh lùng liếc xéo Vệ ma ma một cái, rồi lại nhìn về phía Bách Lí Thu Thủy, bà dùng ánh mắt dò hỏi ý hỏi nàng sự tình có phải như lời Vệ ma ma hay không.
Bách Lí Thu Thủy dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn thoáng qua Vệ ma ma, nàng mở miệng nói: "Lão phu nhân, Vệ ma ma đúng là không nhìn thấy khóa trường mệnh của ta. Ta không kịp tìm ra khóa trường mệnh, thì đã bị người ta đánh đuổi ra ngoài."
Đáy mắt lão phu nhân lạnh lẽo, "Thu Thủy, Vệ ma ma trừ việc xem vết bớt trên người của ngươi thì có hỏi ngươi cái gì khác nữa không?"
Lão phu nhân dùng giọng nói đầy hòa khí, nhưng bên đại phu nhân lại có thể ý thức được, lão phu nhân đã có chút tức giận...
"Không có." Bách Lí Thu Thủy buột miệng thốt ra, điều này nàng thậm chí không cần đặt điều nói dối, sự thật và lời của nàng đều giống nhau, lúc ấy Vệ ma ma thấy nàng chưa nói hết, không nói hai lời đã lập tức cho người đem nàng ta đánh đuổi ra ngoài.
Lão phu nhân chậm rãi gật đầu một cái, ánh mắt bà quét về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-yeu-nghiet-doc-sung-thu-nu-ta-phi/214998/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.