Hôm sau, Như Ý vừa nhận được thư liền bắt tay vào thu thập hành lí, sắp xếp chai chai lọ lọ và mấy đồ dùng cho nghề y. Ta không cần mang theo thứ gì, đồ dùng hay quần áo ở kinh thành có đủ cả, chỉ nhờ Như Ý thu thập ít y phục để thay đổi dọc đường là đủ. Lo Như Ý không quen cưỡi ngựa nên cả phụ trọng cũng không mang theo, hành trang gọn nhẹ ra trận.
Vận động buổi sáng, dùng điểm tâm, cùng Thiết Y và tướng sĩ nói lời chia tay, mang theo Như Ý, Đóa Nhan thất vệ và Thanh Vân lên đường. Quả nhiên, mới đi nửa ngày Như Ý đã chịu không nổi. Y nhẫn nại chịu đựng không cho ta biết nhưng buổi trưa khi xuống ngựa ăn lương khô, nhìn dáng đi của y ta lập tức hiểu ngay.
Ta thầm mắng mình sơ sẩy, trước đây cùng Như Ý ra ngoài đều dùng xe ngựa, đây là lần đầu cho y cưỡi ngựa. Tuy đã đặt thêm đệm mềm trên yên ngựa cho y nhưng bắp đùi Như Ý mềm mại cỡ nào, người khác không hay, ta thì biết rõ mồn một. Hơn nữa, đôi khi tính tình Như Ý sẽ quật cường như thế, chịu khổ cũng không nói cho ta hay, bởi không muốn làm phiền ta.
Trong quân doanh, ngoại trừ Thiết Y và Thanh Vân, Đóa Nhan thất vệ cũng biết thân phận vương gia của Như Ý, Như Ý đối đãi với người ngoài luôn nhã nhặn nên mọi người ở chung cũng khá tùy tiện. Những người khác thì không sao nhưng Tử là người nhỏ nhất lại không hợp với Như Ý. Ta cũng có hỏi nó nguyên nhân, nó chỉ ấp úng không chịu nói. Cũng may tuy nó và Như Ý không hợp nhưng lúc cần bảo vệ Như Ý vẫn làm hết phận sự, ta liền mặc nó thôi, tình cảm cá nhân ta không có cách nào chi phối.
Những người khác thấy dáng vẻ bất thường của Như Ý đều không có biểu tình gì nhưng chỉ mình Tử lộ ngay ra vẻ coi thường và bất mãn. Vừa vặn bị ta tóm được, liếc mắt cảnh cáo nó một cái, nó bẹt miệng ngoảnh đầu đi chỗ khác. Tuổi tác của mấy người không khác nhau nhiều, Lam và Tử còn nhỏ hơn ta một chút, cho nên thường cũng không hề có phân biệt chủ tớ rõ ràng. Nhất là với Lam và Tử, bởi bọn chúng nhỏ tuổi hơn nên thường ngày ta cũng có chiếu cố nhiều một chút. Những tùy hứng đôi khi trỗi dậy của bọn họ ta có thể bao dung. Nhưng, nếu là quá mức, tỉ như khiến Như Ý đau lòng, ta sẽ không dung túng.
Đi lên ôm Như Ý vào lòng, nhẹ nhàng hỏi, “Cọ vào đùi bị thương à, có tự mình chuẩn bị thuốc trị thương không?”
Như Ý gật đầu, lôi ra một bình thuốc nhỏ trong bao quần áo.
Ta nhận bình thuốc, ôm ngang Như Ý vào lòng, nói với bọn họ, “Chúng ta nghỉ ở đây một lát, các ngươi thả ngựa cho chúng ăn cỏ, bản thân cũng nghỉ chút đi.”
Mọi người đáp dạ, ta ôm Như Ý tiến vào gần rừng, cúi đầu thấy gương mặt Như Ý ửng hồng vì bị ta ôm trước mặt mọi người, liền mỉm cười. Tìm một góc im lặng, tựa cây ngồi xuống, nhấc Như Ý lên đùi, nhẹ nhàng cởi quần y ra, đau lòng nhìn cặp đùi đã bị cọ xước của Như Ý. Không nói gì nhiều, đổ thuốc ra, dùng ngón tay tỉ mỉ thoa cho y.
“Đau không?”
Như Ý lắc đầu.
Đứa ngốc này, sao lại không đau chứ, ta là muốn y nói đau, không muốn y tự mình chịu đựng.
“Sau này có chuyện gì đều phải nói với ta, không được một mình chịu, biết không? Nhìn ngươi bị thương ta còn thấy khổ sở hơn cả bản thân bị thương đó …”
Đôi mắt Như Ý đã ươn ướt, gật đầu, “Ta biết rồi, Tiểu Thu đừng giận …”
Ta lắc đầu, “Ta không giận mà là đau lòng, ngươi biết ta thương yêu nhất là ngươi, sau này không được làm chuyện gì khiên cưỡng bản thân, được không?”
Như Ý ôm chặt ta, ra sức gật đầu.
Bôi thuốc xong cũng không kéo lại quần cho y ngay mà cởi ra toàn bộ, kéo hai chân y ra, như vậy vết thương có thể chậm rãi ngấm thuốc, đợi cho thuốc mỡ khô sẽ cho y mặc quần lại.
Có điều động tác như vậy khiến Như Ý phi thường thẹn thùng, cho nên y dúi đầu chôn vào ngực ta, không chịu ngẩng lên. Ngồi trong lòng ta mở chân, để cho gió thổi khô thuốc mỡ.
Ngọc hành của y, bởi động tác bôi thuốc của ta, lại thêm tư thế hiện tại, đã có dấu hiệu ngẩng đầu giữa bụi cỏ. Ta buồn cười nhìn vật nhỏ Như Ý này, nếu có thời gian, vậy ta nên phục vụ Như Ý một chút nhỉ. Một tay xoa nắn ngọc hành của y, tay kia luồn vào vạt áo, chuẩn xác nắm được vị trí nổi lên nọ, nắn bóp nhẹ nhàng.
Như Ý kinh sợ hổn hển một tiếng, lại sợ kêu to sẽ khiến Đóa Nhan thất vệ tới đây, vội vã cắn môi, bất quá đôi mắt đã ướt sũng, cả người đều run rẩy trong tay ta vì hưng phấn.
Ta hôn lên môi y, để y quên đi rụt rè, quên hoàn cảnh hiện tại, hoàn toàn đắm mình vào dục vọng. Ta muốn nghe tiếng rên rỉ của Như Ý, thế nhưng chắc chắn sẽ khiến Đóa Nhan tới đây, cho nên đành há miệng ăn tươi tiếng rên rỉ của y. Tuy đây là Như Ý đơn phương hưởng thụ nhưng nhìn biểu tình say mê của y, nghe tiếng rên vụn vỡ của y, cảm giác cái mông nhỏ đong đưa theo động tác xoa nắn của ta, mà ngực y vẫn đỉnh về phía trước nghênh đón tay ta, da thịt y dần trở nên hồng hồng lại nóng hổi, … tuy ta không cảm nhận được thỏa mãn trong sinh lí nhưng trong lòng lại có một niềm vui kì dị nổi lên, đây … cũng là một cách thỏa mãn khác đi …
Đợi cho Như Ý bắn ra trong tay ta, ta lấy khăn vải lau khô tay, giúp Như Ý chỉnh lí lại trang phục, Như Ý tựa vào khuỷu tay ta thở dốc, trong mắt vẫn đọng lại cảm giác say mê, y, rất thích ta đi …
Thuốc mỡ trên đùi đã bị hấp thu hết, ta bèn giúp y mặc quần, ôm y vào lòng, để Như Ý dựa vào ta nghỉ ngơi. Vốn là mỗi ngày Như Ý đều phải ngủ trưa, không hiểu phụ hoàng gấp cái gì, biết rõ ta mang theo Như Ý còn muốn chúng ta nhanh chóng về kinh.
Như Ý hổn hển một lát, vươn tay ôm thắt lưng ta, đầu vẫn gắt gao tựa vào ngực ta, thấp giọng lẩm bẩm, “Tiểu Thu, làm sao bây giờ? Ta càng ngày càng thích ngươi rồi. Thích đến tim đều đau … Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau phải không? Liệu phụ hoàng có tách chúng ta ra không?”
Ta khẽ mỉm cười, cọ cằm lên đầu Như Ý, “Như Ý, ta cũng thích ngươi, cho nên không cần đau lòng, không cần sợ hãi. Chúng ta sẽ vẫn cùng nhau, cho dù có trắc trở, ta cũng sẽ ở bên ngươi. Những chuyện ta đáp ứng ngươi, có chuyện nào từng không làm được?”
Như Ý gật đầu, dựa vào ta không nhắc lại nữa.
Đột nhiên ta cảm nhận được có khí tức của dã thú đang tiến lại gần, liền ôm Như Ý nhảy lên cây, đặt Như Ý dựa vào chạc cây, “Như Ý ngồi yên ở đây nhé, ta sẽ quay lại ngay.”
Như Ý ngoan ngoãn gật đầu.
Ta kéo cung tiễn trên lưng xuống, có dã thú đến, vậy là có thịt cho bữa trưa nay rồi. Chuyền từ chạc này sang chạc kia, quả nhiên thấy một con lợn rừng đang đuổi theo một con – có vẻ là thỏ nhưng không hẳn giống thỏ …= =!!!
Không nhận ra thì thôi, mắt thấy quả cầu nhỏ trắng như tuyết bị đuổi đến thê thê thảm thảm, trông đến là khả ái, hẳn là Như Ý sẽ thích nhỉ …
Bắn ra hai mũi tên, một mũi xuyên qua đầu lợn rừng, một mũi bắn tới trước mặt con mồi nhỏ, ta vốn định cản đường chạy trốn của nó, sau đó tóm lấy cho Như Ý làm sủng vật, kết quả vật nhỏ cư nhiên … ngất xỉu … = =!!!
Tốt thôi, càng tiện cho ta …
Nhảy khỏi cây, nhấc vật nhỏ lên, chả nhận ra là con gì … Rốt cuộc là động vật biến dị hay là tại thế giới này có sinh vật khác với thế giới cũ?
Một tay nhấc quái vật nhỏ, một tay kéo con lợn rừng kia, trở lại cây Như Ý đang trốn. Trông Như Ý ôm thân cây có hơi sợ hãi. Ta quẳng lợn rừng ra, phi thân lên cây, ôm y xuống. Đưa con vật kì quái cho y, “Ngươi xem, nó là con gì?”
Vật nhỏ quái dị này trên trán còn có ấn kí hình hoa sen, cái của quỉ gì vậy? Có người đóng dấu lên?
“Đáng yêu quá đi! Đây hình như là Tuyết Thụy – thánh thú Thiên triều, ta nhớ Triệu Viễn từng nhắc tới, nói thánh thú trên trán có ấn kí như vậy, ngươi không nhớ sao? Nó chết rồi à?”
Ta nhớ ra rồi, đích thực từng nghe giảng giải qua, nhưng ta cho đó là truyền thuyết, không để ý lắm, không ngờ thực có loài động vật này …
“Nó chỉ hôn mê thôi, Tuyết Thụy này có được tích sự gì không?” Đoạn tri thức này ta không nghe nghiêm túc lắm.
“Ừm, hình như nói Tuyết Thụy xuất hiện thì triều đại nhất định hòa bình an khang, ngũ cốc được mùa, hơn nữa Tuyết Thụy chỉ thân cận với người trong vương tộc Thiên triều.” Như Ý nhớ lại, nói.
“Nó có đặc tính gì không?”
“Trong sách nói nó rất ngoan hiền, như con thỏ vậy.” Như Ý mỉm cười.
… Nguyên lai là linh vật a, hại ta còn tưởng nó có năng lực gì ghê gớm lắm … Bất quá xem nó bị lợn rừng đuổi giết thê thảm thế, cũng thấy nó chả có năng lực gì rồi …
“Vậy cho Như Ý chơi nha, ta biết ngươi sẽ rất thích nó.”
“Cho ta?” Như Ý sáng bừng mắt hỏi.
Ta gật đầu, “Vừa nãy không biết nó là cái gì, thấy rất đáng yêu nên nghĩ bắt cho ngươi chơi đỡ buồn, thích không?”
Như Ý gật đầu khẳng định.
“Chúng ta đi thôi, bữa trưa nay thêm một món thịt nhé.” Ta nhấc con lợn rừng, Như Ý ôm tay kia của ta, đi tìm mọi người đi.
Mấy người thấy ta mang theo lợn rừng xuất hiện đều rất vui mừng, Xích và Chanh nhận công tác nướng lợn rừng. Đến lúc bọn họ thấy vật trong tay Như Ý thì đều thất kinh. May mắn có cơ hội nhìn thấy thánh thú Thiên triều, tự nhiên vui mừng. Thế nhưng nghe xong quá trình ta bắt được nó thì tất cả đều đen mặt, phỏng chừng đều xấu hổ vì thánh thú mất mặt vô dụng này đi …
Tuyết Thụy tỉnh lại trong lòng Như Ý, rất là linh hoạt ngắm đông ngắm tây, vô cùng thân cận với Như Ý. Ngoại trừ ta và Như Ý, nó không thèm để ý người khác. Xem ra chuyện Tuyết Thụy chỉ thân cận với hoàng tộc là có thật.
Bất quá, nó với ta mà nói, chỉ là một linh vật thôi, hôm nay cho thăng cấp thành sủng vật của Như Ý …
Ta cho rằng nó ăn cỏ như thỏ, không ngờ nó lại ăn cả thịt lợn rừng nướng, thịt sống không thèm ăn nhé.
Quả nhiên là thánh thú … = =!!!
Nghỉ ngơi tốt rồi, phải xuất phát thôi. Ta cùng Như Ý cưỡi chung một ngựa, đây là nguyên nhân ta cởi phụ trọng ra. Thay phiên cưỡi hai con ngựa, chúng có thể chịu được đi.
Như Ý rất nghe lời ta, không chút phản đối nào. Ta lên ngựa, lấy hình thức ôm công chúa để ôm Như Ý lên, Tuyết Thụy an tĩnh rúc trong lòng Như Ý. Lấy áo choàng quấn chặt lấy Như Ý trong lòng, ghé sát tai y nhẹ giọng nói, “Nếu thấy khó chịu phải bảo ta ngay nhé.”
Như Ý dịu ngoan gật đầu.
“Hai tay ôm chặt ta.”, ta cúi đầu nói với Như Ý rồi ra hiệu cho mọi người, bắt đầu thúc ngựa chạy.
Mặc dù đang cưỡi ngựa rong ruổi, ta vẫn bớt thời gian cúi đầu nhìn vào mắt Như Ý, hai tay y ôm ta, cả người vùi trong áo choàng, hai mắt cũng nhắm, dáng vẻ rất mỹ mãn.
Ta xiết chặt tay, vẻ thỏa mãn của Như Ý khiến ta thấy hạnh phúc …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]