Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhưng trời không có mưa to như vừa rồi.
Gió thổi có chút lớn, chuyện này khiến tôi cảm thấy thoải mái.
Nhìn thấy Hồng Liên rời đi, tôi liền ngây người.
Anh ta thật sự đi rồi, sau này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Mặc dù thời gian tôi biết Hồng Liên cũng mới có vài giờ.
Nhưng tại sao luôn cảm thấy anh ta khiến cơ thể này có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc? Nó là loại cảm giác giống như gia đình.
Nếu như tôi có anh trai thì tôi sẽ hòa thuận với anh ấy giống như Hồng Liên không? Liệu anh ấy có cảm giác ỷ lại giống như Hồng Liên không?“Hoàn hồn, người cũng đã đi rồi, cậu còn nhìn cái gì?” Là tiếng của Ryoma.Tôi định thần lại liền giơ tay lên lau đi nước mắt ở trên mặt, sau đó quay đầu lại nở nụ cười tươi nhìn cậu ấy: “Sao cậu lại ở đây.” Cậu ấy nhìn thấy rồi?Ryoma cau mày lại.
“Tại sao tôi không thể ở đây? Cậu luyến tiếc anh ta như vậy?”Tại sao hôm nay ánh mắt của Ryoma lại đáng sợ như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?Ryoma nhìn thấy Tuyết không trả lời liền cho rằng Tuyết thật sự luyến tiếc người đàn ông vừa mới đưa cô ấy về.
Nghĩ đến đây Ryoma nắm chặt hai bàn tay, vô cùng tức giận: “Cậu luyến tiếc người con trai vừa nãy.”Ryoma hôm nay thật lạ: “Cậu nói cái gì vậy? Đừng làm loạn nữa? Vốn dĩ khi Hồng Liên rời đi khiến tôi rất buồn nhưng bây giờ tôi lại ở đây nói những lời vô nghĩa, tôi có chút chóng mặt, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-tennis-xuy-tuyet/4574164/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.