Niệm Kiều nhìn thấy Trình Vân chứ. Nhưng cô không dừng lại, cứ thế mà kéo tay Từ Thành Luân đi luôn.
Anh trai cũng không phản đối. Tới khi hai người đã vào trong xe, anh mới mắng yêu:
-Con nhóc này….Đúng là trẻ con mà.
-Sao anh hai lại cho em là trẻ con chứ? -Niệm Kiều bĩu môi -Mà anh hai cũng hùa theo em còn gì. Anh hai cũng là trẻ con.
Hai anh em có được bao nhiêu thời gian là trẻ con chứ. Từ Thành Luân biết,Niệm Kiều muốn cho Trình Vân thấy, giành được cô không phải chuyện dễdàng, phải có đấu tranh, phải có ganh tị. Nhưng em gái ạ, đó là TrìnhVân – người thừa kế được đào tạo của Trình thị. Chút thủ đoạn trẻ concủa em có làm gì được anh ta không?
Từ Thành Luân bỗng dừng xe lại. Cả Niệm Kiều cũng ngạc nhiên:
-Anh hai…
Anh ôm chặt lấy cô, kéo cô áp mặt vào ngực mình. Tim Từ Thành Luân bình ổn. Niệm Kiều cũng ngẩn người:
-Anh…
-Nhóc con…
Thành Luân muốn nói: ” Bỏ đi em”…Anh muốn em gái của mình đừng làm gì nữa. Muốn cô thanh thản,muốn cô vui vẻ mà sống tiếp. Em gái của anh rồi sẽ gặp một người thậtlòng thương yêu nó, kết hôn, sống một cuộc sống bình dị như ba mẹ anhtừng mơ ước ngày xưa.
Cuộc sống bình dị…Lòng anh nhói lên.
Đằng sau, ánh mắt Trình Vân u tối. Từ Thành Luân chợt nhếch môi.
-Bốp!
Niệm Kiều sững sờ. TừThành Luân đột ngột đánh cô. Cái tát không chút nương tình, khiến máNiệm Kiều bỏng rát. Tiếng xe phanh gấp rợn người.
-Tiểu Kiều…
-Cô nói đi!- Từ ThànhLuân hét lên cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/536044/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.