Buổi tối, trước căn nhà nhỏ của nhà họ Thẩm, Thiên Hằng và Thẩm Tinh đứng trước cửa. Đã qua rất lâu rồi.
Mùa này có tuyết…Tuyếtrơi lún phún trên chiếc áo choàng của Thẩm Tinh. Khi đi, cô không đemtheo quần áo, chỉ có bộ đồ ướt sũng. Thiên Hằng mua cho Thẩm Tinh mộtchiếc váy dài. Áo choàng là của bà Lạc Ân.
Cả hai đã đứng trước cửa. Rất lâu.
Ông bà Thẩm biết cả haiđứng trước cửa. Ông không có một lời hỏi han hay trách móc. Chỉ có sựlặng im ngột ngạt. Thẩm Tinh đứng trước cửa. Tuyết lạnh buốt, thấm vàoda thịt cô.
Còn nhớ…Có một lần ThẩmTinh ham chơi nên đi về quá giờ quy định. Ba kiên quyết không mở cửa.Thẩm Tinh co ro dưới hiên nhà. Cô biết là do ba muốn mình ghi nhớ sailầm này. Nhưng là con gái, hàng xóm đi về nhìn thấy hỏi han, cũng có vài ánh mắt nhìn cô chế nhạo. Thẩm Tinh không chỉ lạnh mà còn rất tủi thân.
Nước mắt, đột ngột rơi trên má. Thiên Hằng nhìn thấy, càng cảm thấy xót xa.
Anh thở dài:
-Em lạnh lắm à?
Cô vẫn còn né người khiThiên Hằng muốn chạm vào người mình. Nhưng anh vẫn kiên quyết kéo cô vào lòng. Tay Thẩm Tinh tái lại, lạnh như băng.
-Chúng ta về khách sạn đi.
Thiên Hằng lên tiếng. Anh không nỡ nhìn cô lạnh cóng. Quan trọng hơn hết, Thiên Hằng không cóchút cảm tình với những người thấy con mình co ro trong tuyết lạnh nhưng lại không hề thương xót. Hổ dữ không ăn thịt con. Đối xử với đứa consai lầm như thế, có khác nào gián tiếp dìm con mình xuống đáy vực sâu.
-Tôi…tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/536019/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.