Lúc Thiên Hằng về đến nhà, đã hơn 12 giờ khuya.
Vĩnh Lạc và Niệm Khiết vẫn đang ngồi trong phòng khách, cùng với Lạc Ân. Còn có Thiệu Tường Phong.
Hai cha con nhìn nhau. Tường Phong chỉ hỏi nhẹ nhàng:
-Giờ con tính sao?
Niệm Khiết đã khóc rất nhiều. Mắt cô sưng húp. Vĩnh Lạc cũng xanh xao.
Thiên Hằng thở dài. Đã là anh em, cả đời cũng là anh em.
-Em có muốn phá thai không Niệm Khiết?
-Anh hai…
Cả hai đứa đều đồng thanh nói. Niệm Khiết lắc đầu:
-Em sợ lắm…Nhưng em…em…không dám đâu anh hai.
Cô bé không phải là mộtcon người vĩ đại. Nhưng dứt đi giọt máu của chính mình, không phải làchuyện dễ. Nếu làm được, Niệm Khiết đã âm thầm thực hiện một mình rồi.
Cô bé không đủ can đảm, cũng không đủ nhẫn tâm.
-Vĩnh Lạc, em định thế nào?
Thiên Hằng hỏi qua emtrai. Trách nhiệm làm cha vẫn còn là gánh nặng lớn với một thằng nhócngày hôm qua vẫn còn gây nhau với bạn vì xích mích trong game.
-Nếu Tiểu Khiết quyết định sinh con, em sẽ ở bên cô ấy. Em sẽ kiếm tiền để nuôi đứa bé.
-Kiếm tiền bằng cách nào?
Thiên Hằng có chút hốihận. Hình như gia đình bao bọc thằng nhóc quá kỹ. Vĩnh Lạc 18 tuổi vẫnngửa tay cầm tiền ba mẹ, thỉnh thoảng thiếu thốn còn xin thêm của ThiênHằng. Nó thích nuôi mèo, cũng tham gia vài lần cứu hộ mèo trên mạng,nhưng chỉ dừng lại ở mức cứu còn lại mọi việc để mặc cho Lạc Ân và người khác lo.
-Em sẽ đi làm ở các trung tâm thương mại, giúp việc tiệm game, làm bồi bàn..
-Còn chuyện học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/536004/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.