Đối với chuyện tương laicủa bọn trẻ, thật là càng nghĩ càng rối. Có nằm mơ Lạc Ân và Niệm Kiềucũng không nghĩ, mình sẽ thành sui gia trong tình huống trớ trêu này.
Trình Vân luôn nhìn sự việc thoáng, hôm nay cũng trầm ngâm ngồi một góc. Mọi ánh mắt đều dồn về phía Thiên Hằng.
Người bị sốc lớn nhất chính là anh.
Thiên Hằng không nói một lời từ khi biết chuyện.Hai đứa em, lại gây ra chuyện tày đình.
-Chị Kiều à….Tôi…
Lạc Ân định nói nhưng lời nói đã bị ngắt quãng bởi Niệm Khiết bất ngờ nhào tới chỗ Thiên Hằng, quỳ trước mặt anh:
-Anh hai…Anh hai tha thứcho em. Em biết lỗi rồi. Em biết rồi…Anh hai đừng giận, đừng làm nhưkhông biết tới em như vậy. Em xin anh hai mà…Anh hai…
Hình phạt lớn nhất của ba đứa em không phải là đòn roi hay giận dữ của anh hai mà là khi ThiênHằng không nói gì với họ. Thái độ lặng lẽ, phớt lờ dù hằng ngày vẫn gặpkhiến Niệm An, Niệm Kiều và Vĩnh Lạc đau nhói. Đã có không ít lần cả babật khóc dù anh hai không đánh, không la.
Vĩnh Lạc cũng quỳ xuống, nghèn nghẹn:
-Là em có lỗi, anh hai..Anh hai đừng giận em!
-Mấy đứa nghĩ anh hai làm sao mà không giận?- Thiên Hằng cuối cùng cũng đã lên tiếng, giọng runrun- Hai đứa em mình…Nếu như tụi em là yêu nhau thật lòng, có con thìcũng…Nhưng đằng này lại là lỡ. Sau này…sau này Tiểu Khiết biết phải làmsao?
Những người có mặt đềugiật mình. Hai đứa trẻ đến với nhau không phải vì tình cảm. Chỉ là do lỡ lầm, là do một cơn say thôi thúc. Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/536002/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.