Nó ngồi một mình giữa lán xe..
Và nó khóc như chưa bao giờ được khóc. Tình cảm bao lâu nay của nó.. món quà tự tay nó làm.. bao nhiêu tâm huyết.. bao nhiêu kỳ vọng..
Vậy mà người ta đối xử như vậy với nó.. Tình yêu nát vụn trên sàn những mảnh chocolate vương vãi..
Thì ra Tuấn là người tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy..
- Hương!! Sao thế?! - một bóng người nhòa đi trong dòng nước mắt của nó.. Là Phương!! Giờ này cậu ấy còn ở đây sao!?
Nó im lặng không nói.. nước mắt được thể càng tuôn mạnh mẽ hơn.
Phương nhẹ nhàng lấy khăn lau nước mắt cho nó.. rồi sau đó, cậu ấy ôm nó vào lòng vỗ vỗ lưng nó như cún con..
- Không sao! Cậu ta không mến cậu, thì còn có mình đây.. - Phương nói giọng ấm áp - mình yêu cậu, Hương à...
- .. - nó ngước lên, hai mắt vẫn mọng đầy nước..
Từ trước đến giờ, nó chưa nhận lời yêu mến một ai.. Nhưng không hiểu vì sao.. Tự nhiên nó gật đầu..
Phương đưa nó về nhà, còn cẩn thận dặn người giúp việc nhớ chăm sóc nó, không cho nó bỏ bữa..
Cậu ấy cũng tốt thật đấy..
Nhìn Phương phóng xe khuất khỏi ngõ, nó lại thấy cảm giác hụt hẫng cố hữu.. Thật sự vẫn không hiểu tại sao?! Tại sao Tuấn lại vứt bỏ món quà nó tặng cậu ấy lạnh lùng đến vậy..
Còn khuôn mặt cậu ấy lúc đó..
Có gì đó.. như là đau lòng..
Như là thất vọng...
Tuấn ghét nó đến vậy sao?!!
Nó đi lên phòng, căn phòng dán đầy ảnh của cậu ấy..
Hình ảnh nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-ngoc-nghech/100236/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.