Lương Duy Nặc ngồi trong bóng tối nơi phòng khách, điểm sáng duy nhất trong phòng chính là từ khói trên tay anh, lúc sáng lúc tối, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn đèn đường dành cho người đi bộ xuyên vườn hoa qua cửa sổ thủy tinh.
Trong phòng yên tĩnh, chợt có âm thanh chít chít của con dế mèn bên ngoài vườn hoa truyền vào trong nhà.
Đêm, rất sâu.
Anh không nên ở nhà, càng không nên giống như ông chồng ghen tuông, chờ người vợ đã nói tối nay không về nhà.
Anh nên làm theo những lời nói lúc trưa, đi tìm Hồng Hi Vân.
Anh…..nên buông tay, một khi anh mất đi, điều gì anh quan tâm cũng không còn ý nghĩa nữa.
Anh biết rất rõ ràng, tình huống trước mắt, anh không còn hi vọng.
Nhưng….trời đánh, giờ phút này anh lại ngồi trong phòng khách nhà mình!
Sự ghen tỵ giống như con sâu đang nổi điên, không ngừng gặm nhấm trái tim anh, đầu óc anh, khiến anh không thể làm được việc gì khác!
Anh có chút sợ hãi nếu như đêm nay cô về nhà, anh sẽ không khống chế được chính mình….
Lương Duy Nặc nhớ đến thời gian tốt đẹp những năm quen biết Tưởng Vĩ Nhân, bọn họ đã từng ân ái ở mỗi góc trong căn phòng này.
Có một lần, trên bồn rửa trong phòng bếp, Nhân Nhân do bị kích tình mãnh liệt, đã quét đổ toàn bộ đồ ăn cô thích, miểng sứ thủy tinh rơi đầy đất.
Sau khi bọn anh hồi phục lại lý trí, vừa cười đùa ầm ỹ vừa dọn dẹp bát đĩa. Ngày hôm sau, anh mua một bộ đồ ăn y hệt, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-muon-bo-co-be-lo-lem/1536894/chuong-6-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.