-Bảo Nhi, mau nắm lấy tay tôi!
Trong tíc tắc nó bị rơi xuống vực, hắn đã kịp đến và nắm lấy tay nó. Nódường như không biết rằng mình đang cận kề đến cái chết. Kí ức quá lớnkhiến nó như người mất hồn. Hắn thì vẫn cố gắng nắm chặt lấy cánh tay nó nhưng trơn quá, nó đang tuột dần xuống
-Làm ơn, hãy nắm lấy tay tôi, Bảo Nhi, nắm lấy tay tôi đi!
Hắn nổ lực, cố gắng để nó giữ lấy tay hắn. Nhưng hiện giờ nó tai nó ùđặc với quá khứ. Nó không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, mọi thứ dày đặc. Quá khứ, hiện tại xen lẫn vào nhau, khiến dây thần kinh nó căng ra đếnđộ đầu nó đau nhức điên dại cùng trái tim đang bị bóp nghẹn và rỉ máutừng hồi. Nó ngất đi.
-Buông chị ta ra đi, nếu tôi không có được anh, chị ta cũng sẽ không có được anh!
Nguyệt Mỹ cố sức đẩy hắn ra, để cho nó rơi khỏi tay hắn, để cho nó biếnmất khỏi thế gian này. Nhưng Nguyệt Mỹ không biết rằng hắn đang đau lắm, hắn đang cố gắng níu kéo từng cơ hội nhỏ nhoi có thể có được. Hắn đangcố đưa nó tránh xa khỏi tử thần, trong khi Nguyệt Mỹ lại đang cố gắnglàm mọi thứ tan biến
-CÔ MAU TRÁNH RA ĐI! TÔI THỀ SẼ GIẾT CHẾT CÔ! TÔI SẼ GIẾT CHẾT CÔ! NẾU NHƯ BẢO NHI CÓ CHUYỆN GÌ, CÔ SẼ KHÔNG YÊN VỚI TÔI ĐÂU!
Mặc cho hắn nói, Nguyệt Mỹ không bận tâm. Nỗi sợ hãi không còn trong nhỏ nữa, điều lớn nhất bây giờ là giành lấy, là chiếm đoạt, nhỏ sẽ làm tấtcả, không cần biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-co-nhoc-lanh-chanh/1324522/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.