Bây giờ thì nó đang nằm sải lai dưới đất. Mắt vẫn nhắmtịt vì chưa hết hoảng, hình như trước lúc “gặp nạn” nó có nghe tiếng aiđó, có phải là giọng của hắn không, nhưng cứ lạ lạ, hình như là khôngphải!!
Từ từ mở mắt, một người con trai đang chắn bên trên cho nó. Vậy là không phải hắn! Nó đưa tay lay lay
-Bạn ơi….. bạn không sao chứ?
-Ờ…….không sao! Nhi có sao không?- người đó vừa nói vừa đứng lên, đưa tay đỡ nó dậy
-Bạn là………?
-Mình là Lâm, người lần trước va vào bạn í, nhớ không?
Nó cố lục lại trí nhớ của mình, ôi cái trí nhớ ngắn hạn, việc học vớiviệc ăn thì nhớ dai còn việc bình thường thì chẳng thèm nhét vào não.Lâm nào nhỉ (mới cách có mấy chap mà quên rồi hả????)
-À nhớ rồi!!...... Lâm 11A3 phải không? Lâm có sao không? (hỏi rồi, trả lời rồi, bây giờ hỏi nữa)
-Không sao! Còn Nhi?
-À! Không sao…… Cảm ơn Lâm nhé, nếu không có Lâm thì……..
-Không có gì
Cười gượng, nó chẳng biết phải nói gì tiếp nữa. Nếu như Lâm là người gây hấn với nó thì nó sẽ sẵn sàng dành cả ngày để cãi nhau với Lâm mà không biết mệt. Còn bây giờ….. nói sao nhỉ? Ngại chăng.
Thầm rủa cái đứa nào hay cái thứ gì hay cái gì gì đó làm cho cái tủ sách bị ngã, thề rằng nếu biết đứa nào làm chuyện đó thì nó sẽ phanh ra trăm mảnh, còn nếu không phải người làm mà cái tủ tự ngã thì nó sẽ nguyềnrủa cái kẻ đã làm ra cái tủ kém chất lượng như vậy để cho bây giờ nóphải lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-co-nhoc-lanh-chanh/1324475/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.