Nó khóc, hắn không nghĩ là nó lại sợ đến độ bật khóc như vậy, lay người nó, hắn bắt đầu lo lắng
-Đầu heo, đầu heo, cô sao vậy?
Nó không trả lời, hắn chỉ thấy nó lấy tay ôm ngực, mặt tái đi
-Này, cô bị gì vậy? Nói gì đi chứ?
-Tôi….. cho tôi….ra khỏi đây- nó khó nhọc nói, bây giờ nó đang cảm thấykhó thở. Nó cần một nơi thoáng mát hơn để thở, nếu ở đây lâu thêm nữathì sợ rằng nó sẽ ngất vì ngộp mất
Hắn bế xốc nó lên nhưng nó lại vùng vậy, nó không muốn hắn bế nó ở nơi đông người như vậy
-Đừng……. thả tôi xuống……. đỡ tôi ra ngoài là được
Nghe lời, hắn thả nó xuống, rồi đỡ nó ra ngoài. Bốn người kia thấy vậycũng đi theo. Tên Duy thì có phần hơi tức tối vì mới “lợi dụng” được cóchút xíu à
Đỡ nó ngồi xuống ở hàng ghế chờ, không khí thoáng mát hơn, nó bắt đầuthở đều lại, tim cũng không còn nhói nữa, may là không ngất. Lúc này mọi người đều lo cho nó
-Mày bị sao vậy?- Lam ngồi xuống cạnh nó, lấy giấy lau mồ hôi còn động lại trên trán
-Ờ……. Không sao, chắc là do sợ quá, hì…….
Cười cho qua chuyện, không thể để cho mọi người biết căn bệnh của nó. Nhìn mọi người lo lắng, sao mà nó cảm thấy có lỗi quá
-Xin lỗi, vì tôi mà mọi người……..
-Có gì đâu, tao cũng sợ muốn chết, nhờ mày mà được ra rồi!- Lam cắt ngang lời nó, nhe răng cười.
Nhìn biểu hiện của nó, và sắc mặt nó lúc đó, hắn không nghĩ chỉ đơn thuần là nó sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-lanh-lung-va-co-nhoc-lanh-chanh/1324474/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.