Hắc Mễ nhìn chăm chăm Vô Tấn, chậm rãi hỏi:
“Xin hỏi công tử đứng ở vị trí thứ mấy của Phụng Hoàng hội?”
Hắn ngờ vực nói:
“Kim bài Hắc Phụng Hoàng của Phụng Hoàng hội tổng cộng có ba mặt, đại đương gia và nhị đương gia tôi đều đã gặp qua, chẳng lẽ cậu là tam đương gia?”
“Đều không phải!”
Vô Tấn lắc đầu.
“Tam đương gia là đại sư huynh của tôi, tôi chỉ ở trong hội Phụng Hoàng khoảng hơn một năm. Lúc sắp đi, Trần lão đại đã tặng tôi miếng kim bài này, sau này đi thuyền trên biển có thể lưu thông thuận lợi mà không gặp trở ngại.”
“Điều đó là đương nhiên, kim bài của hội Phụng Hoàng, trộm cướp nào dám đụng vào?”
Hắc Mễ thấy Vô Tấn không chịu nói, cũng chẳng hỏi nhiều. Vô Tấn không phải là đương gia của Phụng Hoàng hội, thực sự khiến hắn trút được một nỗi lo. Phụng Hoàng hội là băng đảng hải tặc lớn mạnh nhất của Vương Triều Đại Ninh, đã có lịch sử hơn bốn mươi năm. Lai lịch của hội rất thần bí, nghe nói có liên quan đến cuộc chính biến của triều đình bốn mươi năm về trước.
Băng đảng hải tặc này tự xưng là hội Phụng Hoàng, có trên mấy ngàn người. Đại đa số thành viên đều là những dân chài ở khắp các vùng ven biển bị quan phủ hoặc các hộ đánh cá giàu có bức ép đến đường cùng. Bốn mươi năm nay, băng đảng này chiếm cứ đảo Lưu Cầu, hoành hành ở vùng Đông Hải Tây Dương, ngay cả hải khấu ở biển Fusan cũng nể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190770/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.