Hoàng Phủ Cương mỉm cười:
- Ngươi biết tục gia danh tự của Tuệ Năng thiền sư là gì hkoog?
Vô Tấn cười khổ một tiếng:
- Ta không biết ngay cả Tử Kim Hồ Lô cũng không mở ra.
Hoàng Phủ Cương cầm hổ phù thản nhiên nói:
- Nói cho ngươi biết tục danh của Tuệ Năng thiền sư có họ Trương.
- Họ Trương?
Tâm niệm của Vô Tấn chuyển động, hắn nghĩ tới Trương Sùng Tuấn chẳng lẽ là...
Hoàng Phủ Cương nhìn vào mắt của hắn đoán rằng Vô Tấn đã đoán ra thì thầm khen đứa nhỏ này thông minh, y liền cười nói:
- Đúng thế chính là Hà Lũng tiết độ sứ Trương Sùng Tuấn, hắn chính là con của Tuệ Năng thiền sư, cũng là con rể của ta, ngươi hiện tại đã biết, hổ phù này có quan hệ với ngươi.
Vô Tấn nửa ngày mới hít vào được một hơi:
- Xem ra đúng là thiên ý.
Chính hắn cũng nhịn không được mà cười, vừa rồi hắn không phải nói rằng mình rất phản cảm với thiên ý hay sao?
Hoàng Phủ Cương lại không cười hắn vẫn lo lắng, không ngờ hổ phù mà Tấn An đế năm đó trao tặng lại xuất hiện, nếu như hoàng thượng biết Trương Sùng Tuấn năm đó còn cất giấu hổ phù thì hậu quả không thể lường được, trong lòng hắn không khỏi bắt đầu oán trách con rể của mình chính mình đã dặn dò hắn đem hổ phù hủy đi mà hắn lại không chịu, hiện tại đã xảy ra chuyện, hơn nữa hắn cũng rõ ràng không gửi thư tới cho mình đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190440/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.