Vô Tấn lo lắng trong lòng, làm sao để tới mai được. Hắn lấy ra một thỏi năm lượng bạc, bỏ vào trong rổ thiếu phụ nói:
- Đại tẩu, chúng ta có việc gấp cần tìm hắn, tẩu nhất định có biện pháp đánh thức được hắn mà.
Bạc động nhân tâm. Mặt thiếu phụ liền lộ vẻ vui mừng. Nàng cười gật đầu:
- Các ngươi vào nhà ngồi đi. Ta thử xem!
Ba người đi vào tiểu viện, thấy mùi rượu ập tới. Vô Tấn không khỏi nhíu mày. Trong viện cũng rách nát như đại môn, cây cối héo rũ, góc sân đầy rau cải. Vài con gà đang mổ rau. Hai đứa bé trai năm sáu tuổi đang đi chân trần, chơi đùa trong bùn đất trong sân. Khắp nơi đều là bụi bẩn.
- Mời ba vị ngồi bên này!
Thiếu phụ luống cuống tay chân thu dọn một gian phòng, mời mọi người vào nhà. Ba người Vô Tấn ngồi xuống. Hắn liếc Trần Anh một cái, vừa lúc Trần Anh cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt Trần Anh lập tức tránh đi, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng.
Đúng lúc này thì cách vách truyền tới một tiếng hét to như heo bị chọc tiết:
- Đau chết ta mất!
Ngay sau đó là tiếng đàn ông chửi bậy:
- Mụ giặc cái, ngươi đá vào đâu của lão tử đó?
- Cái con lợn chết này, cả ngày chỉ biết uống, uống cho chết đi!
Chỉ thấy thiếu phụ tàn nhẫn mắng hắn:
- Còn không dậy đi. Bên kia phòng có khách chờ ngươi đó!
Người đàn ông kia càu nhàu một câu liền không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190636/quyen-1-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.