Trần Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nước mắt của nàng khẽ ứa ra:
- Phụ thân tâm ý của cha con minh bạch con cũng không phải là nữ tử mặtdày phụ thân con đảm bảo sẽ không làm cho hắn chán ghét con, con khôngphải là biểu tỷ của hắn hay sao, con muốn tận lực giúp hắn, tổ phụ lúctrước không phải đã nói để cho con bảo hộ hắn, con không biết vì saoTrần gia đối với huynh đệ bọn họ coi trọng nhưn vậy nhưng con cảm thấyrằng con là con gái của Trần gia cũng nên phân ưu, phụ thân con xin phụthân.
Trần Ang Bang không thể làm gì mà nhìn qua con gái, hắnhiểu rõ con gái của mình cố chấp, nàng quyết định điều gì rồi sẽ khôngthể thay đổi, cũng may là Vô Tấn không thích nàng khiến cho hắn cũng yên tâm, Trần Ang Bang khẽ gật đầu:
-Con gái lớn rồi phụ thân cũng không quản được.
Trần Anh tươi cười rạng rỡ, nàng tiến lên nắm chặt tay của phụ thân, yêu kiều nói:
- Cám ơn phụ thân, con gái đám vai cho cha.
Nàng giơ năm đấm lên, nhẹ nhàng đấm cho Trần Ang Bang:
- Phụ thân phụ thân tới nơi này không phải muốn kêu con về chứ?
- Cái này không phải.l
Trần Ang Bang từ từ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ hiếu tâm của con gái rồi khẽ cười nói:
- Phụ thân tới đây thăm một trưởng bối, lúc ta gặp ông ấy thì mới mườituổi, bốn mươi năm không gặp không biết ông ấy còn nhớ ta hay không.
- Phụ thân gặp người nào vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190587/quyen-1-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.