Cùng là hoàng thúc, người ta Hoàng Phủ Cương vẫn là thái sư, mạnh hơn lão nhiều. Cháu người ta được phong làm Lương quốc công, có thể đi Sở châu lĩnh binh. Cháu lão thì một chức hiệu úy Tú Y vệ đều không giữ được. Trong lòng Hoàng Phủ Dật Biểu sao cân bằng được, sao không khiến lão ghen ghét.
Thiệu Cảnh Văn đáp lời tựa như thanh đao đâm sâu vào lòng Hoàng Phủ Dật Biểu, khiến lão đau đến rướm máu. Lão rũ xuống mi mắt, không nói nhiều nữa.
Thiệu Cảnh Văn khinh thường nhếch môi cười, mắt chuyển hướng cửa số, không muốn xem sắc mặt xấu xí của Hoàng Phủ Dật Biểu.
Vô Tấn đi vào Ẩn Thủy Lâu kỳ thật đa phần vì không muốn thấy Hoàng Phủ Dật Biểu khiến người buồn nôn. Ánh mắt âm trầm của lão ảnh hưởng tâm tình hắn.
Ẩn Thủy Lâu rất lớn, trên dưới có hai tầng. Lầu trên lầu dưới đều là chỗ dành cho người nghỉ ngơi, đặt hai mươi mấy ghế dựa, gần như mỗi cái ghế đều ngồi khách mời. Họ tụ tập năm, ba tốp cùng một chỗ trò chuyện. Cũng có không ít người ngắm vách tường hai bên trưng bày đồ sứ quý báu.
Vô Tấn tùy tiện cầm một bình hoa thanh từ cẩn thận ngắm, nhưng khi hắn cầm lấy bình hoa thì bỗng trông thấy váy áo tím xẹt qua ngoài cửa sổ đối diện.
Đó là một người hắn muốn thấy nhưng lại không muốn gặp.
Vô Tấn chần chờ một lát, vẫn là chậm rãi đặt bình hoa xuống, từ cửa nhỏ đối diện đi ra Ẩn Thủy Lâu. Đối diện là một đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190225/quyen-2-chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.