Tề Mạo ngơ ngác. Vô Tấn thế nhưng sẽ phong vương? Gã không bao giờ ngờ nổi. Hơn nữa còn là Lương vương hệ. Bên tây bắc đến nay Tề Thụy Phúc không xâm nhập vào được, Bách Phú và Đông Lai cũng không thể. Bên đó có hơn ngàn vạn nhân khẩu, thị trường cực lớn. Nếu Vô Tấn thật sự thành chúa tể tây bắc, vậy Tề Thụy Phúc có thể nắm bắt cơ hội này không? Gã nghĩ quá xa, hơi thất thần.
Thân quốc cữu liếc mắt nhìn gã, thầm lắc đầu. Thương nhân chính là thương nhân, suy nghĩ luôn là ích lợi buôn bán, không hiểu chính trị. Mình đã ám chỉ rõ với gã, hai mươi vạn quân Tây Lương sẽ thuộc về Hoàng Phủ Vô Tấn, nhưng gã không chút phản ứng. Hoàng thượng sẽ cho phép hai mươi vạn quân Tây Lương trung thành với hoàng tộc khác sao? Năm đó biến cố Tây An đã xảy ra như thế nào?
Thôi, với đám thương nhân chỉ biết ích lợi thì còn gì để nói. Thân quốc cữu tăng nhanh bước chân đi hướng lều lớn, không thèm để ý Tề Mạo nữa.
Vô Tấn không ở trong lều, hắn uống rượu không lên hứng nổi, chuẩn bị trở về. Hắn đi một vòng kiếm Tề Phượng Vũ, chuẩn bị chào từ biệt cô nhưng không thấy. Một thị nữ cho hắn biết tiểu thư đưa lão gia chủ về nghỉ. Vô Tấn đi tới lều thứ hai, đứng ở cửa hắn liếc mắt liền thấy Thiệu Cảnh Văn, vẫy tay hướng gã.
Thiệu Cảnh Văn có tật nhỏ là mê rượu. Hôm nay Tề gia chuẩn bị rượu nho ướp lạnh ngon nhất khiến gã uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190204/quyen-2-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.