Dư Vĩnh Khánh chuyển động tâm niệm hắn liền đi vào trong khách đường sau khi ngồi xuống hắn đem cái rổ lớn đưa cho nàng:
- Đây là một chút tâm ý xin phu nhân vui lòng nhận cho.
- Cái này sao được... tới đây chơi là được tại sao còn mang quà thật khiến cho ta phải xấu hổ.
- Cần phải cầm sắp bước sang năm mới rồi đây là chút tâm ý xin phu nhân nhận lấy.
Khách khí thì khách khí nhưng lễ thì đương nhiên phải nhận, Đoạn MinhNghĩa cũng có rất ít người đến tặng lễ cho nên trong lòng phu nhân củahắn cũng vô cùng cao hứng nàng nhanh chóng tiếp nhận cái rổ lớn, thấycái rổ rất nặng suýt nữa thì rớt xuống đất trong lòng nàng kinh ngạctrong này là vật già mà nặng như vậy không phải là thịt khô và bánh ngọt đông phỉ chứ?
- Tiểu nương là ai vậy/
Lúc này một nam tử đầy mồ hôi từ trong phòng đi ra hắn là phó thừa thái kho Đoạn Minh Nghĩa.
Đoạn Minh Nghĩa nhìn thấy Dư Vĩnh Khánh thì sửng sốt người này hắn không hề biết.
- Ngươi là...
- Đoạn huynh đã quên rồi sao, tại hạ họ Dư đầu năm lúc sinh nhật năm mươi tuổi của lệnh tôn chúng ta đã gặp qua nhau.
- Họ Dư?
Đoạn Minh Nghĩa vẫn không nghĩ ra được thê tử bên cạnh của hắn hơi mấthứng, người ta mang đồ tới tặng vậy mà trượng phu lại lãnh đạm như vậy.
- Phu quân!
Nàng thấp giọng trách một tiếng đẩy hắn một cái Đoạn Minh Nghĩa lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2189595/quyen-2-chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.