Yên Thị Mị Hành công lực cao thâm, đã đạt đến cảnh giới Địa Hồn nên căn bản là không sợ cao tăng đại đức. Cho dù là chính pháp của phật môn, nếu công lực không đủ cũngkhông thể làm gì được nàng. Ngược lại có khi còn bị nàng khắc chế. Nhưng tu vi của Phương Vân lại đã đến cảnh giới Truyền Kỳ.
Điều này đối với nàng mà nói là một đả kích cực lớn.
“ Xem như ngươi lợi hại!”
Yên Thị Mị Hành oán giận trừng mắt nhìn Phương Vân rồi thu hồi mị công. Làm ra một bộ dáng nữ tử đứng đắn.
“ Yên Thị Mị Hành, ngươi dùng mị công lên người khác thì còn được nhưngnếu ở trên người ta thì vô dụng thôi. Nhân đây ta cũng nói rõ cho ngươibiết, tuy rằng ta lưu lại cho ngươi một mạng nhưng ta không phải hạngngười biết thương hương tiếc ngọc. Ta vốn xuất thân từ quân ngũ, giếtngười vô số, thêm ngươi thì cũng không nhiều nhặn thêm bao nhiêu. Nhấtlà một nữ ma đầu như ngươi, nếu ta giết ngươi, người trong giới tôngphái vỗ tay trầm trồ khen ngợi cũng không ít.”
Phương Vân nói xong, khoảnh chân ngồi xuống, trịnh trọng đem bình “ Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương” thu lại. Cũng không thèm liếc mắt nhìn Yên ThụMị Hành một lần.
“ Chỉ là một bình Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương cũng coi là bảo bối, đúng là ánh mắt thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp.”
Yên Thị Mị Hành cũng không dám nói quá mức, nếu không chọc tới PhươngVân bị hắn phế bỏ đi mấy ngàn năm tu luyện mị công, lúc đó thật sự làhối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3242640/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.