Thừa Hoàng chính là dị thúthời Ngũ đế, rất hiểm gặp. Trong truyền thuyết, loại di thú này luyệnthành đan dược, có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Đối với võ giả mà nói,công hiệu không lớn lắm, nhưng đối với võ giả phổ thông mà nói thì lạicó thể thêm hai nghìn năm tuổi thọ.
Thậm chí một số võ giả sắp hết thọ nguyên cũng thi thoảng ăn thứ đandược này, kéo dài hai nghìn năm tuổi thọ, hi vọng có thể trong hai nghìn năm ngắn ngủi đó, lại đột phá cấp phổ thông, đạt được tiến bộ lớn hơn,từ đó mà vượt qua giới hạn tuổi thọ của mình.
Nhưng, thứ này cũng có giới hạn rất lớn, đó là bất kỳ võ giả nào đềukhông thể uống lại. Một đời võ giả chỉ có thể uống một lần đan dược doThừa hoàng luyện thành. Nếu uống thêm cũng chỉ ngang với một cốc nướctrắng, không những không có tác dụng gì, mà còn có tác dụng độc hại nhất định.
Hơn nữa, tác dụng của Thừa Hoàng phải đạt tới Thiên tượng cấp mới cóthể triệt để phát huy tác dụng. Dưới cảnh giới này, tác dụng của ThừaHoàng giảm dần. Nếu người không dùng võ công uống phải, cũng chỉ kéo dài được hai trăm năm tuổi thọ mà thôi.
“Thừa hoàng kéo dài tuổi thọ sẽ … đúng là cho mẫu thân dùng. Mẫu thânkhông thích võ đạo, nhưng lại có thể thông qua thứ này mà kéo dài tuổithọ!”
Phương Vân tay nắm cái bình sứ, mắt sáng lên vì vui mừng. Chiếc bìnhdịch này vốn chỉ là một thứ nhỏ bé nhất trong kho báu này, nhưng đối với Phương Vân mà nói, lại có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3242639/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.