“Thật là một thanh kiếm kì dị!”
Phương Vân búng ngón tay trỏ lên mặt thanh kiếm, không thèm nhìn ngườiđàn ông tóc trắng. Thanh kiếm rung lên phát ra tiếng kêu uông uông, phát ra tiếng rên ưm ưm, toát lên vẻ tà ác và âm u khó tả, dường như có mộtcon tà long đang gầm gừ trong vực vậy.
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Trong hàng vạn trượng, có một bộxương trắng ởn run run từ từ đứng dậy, nói liên tục ba từ Đáng chết.Quyền vừa rồi của Phương Vân làm rơi hết huyết nhục của hắn, chỉ còn lại chút thịt vụn vẫn dính trên xương, trông vô cùng kinh khủng chết chóc.
"Hả?"
Phương Vân hơi chớp mắt, dường như có vẻ bất ngờ quyền vừa nãy lại không giết được cường giả không rõ lai lịch kia.
"Một võ giả Mệnh hồn cảnh giới bé nhỏ lại dám đoạt lấy thứ của ta! Tavốn chỉ định cho người cái chết sáng khoái. Nhưng hiện giờ, ta muốn linh hồn ngươi, vĩnh viễn phải gào thét trong vực sâu này!"
Bộ xương bị Phương Vân đánh cho dóc hết thịt này cắn răng, một sát khítỏa ra từ người hắn như cường triều. Từng mảng thịt còn sót lại bay lơlửng trong không trung như có sức sống, rồi hội tụ lại, trong chớp mắtlại tại nên diện mạo vốn có của người đàn ông tóc trắng kia.
“Uông, uông!”
Đồng thời, không gian bồng bềnh, một sức mạnh vô hình tỏa ra từ ngườitóc trắng kia, truyền tới mọi ngõ ngách không hư không. Lát sau, mộthồng lưu chí âm chí dương đi theo một đường thẳng nhập vào trong bộxương.
Cướng giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3242585/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.