- Tạm thời còn chưa rõ ràng, nhưng tuyệt đối không ít.
Quản Công Minh nói.
Phương Vân trầm mặc không nói, trong mắt lộ ra thần sắc suy tư.
- Bão tuyết phong núi, đối với hành động của quân đội có rất nhiều điều bất tiện, nhưng mà đối với Yêu tộc thì không. Bọn họ vẫn sống ở đây, cực kỳ quen thuộc địa hình. Bão tuyết với bọn họ chỉ có lợi mà không có hại. Yêu tộc bị áp bách lâu như vậy, hiện tại đã chuẩn bị phản công rồi!
Phương Vân không biết cái gì là tám đại Yêu vương của Yêu tộc, nhưng ngày đó hắn đã thấy Hỗn Thiên Viên Vương. Tên hầu tử này sử dụng côn xuất thần nhập hóa, cho dù là Dương Hoằng thì cũng chịu thiệt không ít! Từ đó có thể thấy tám đại Yêu vương cũng có thực lực vô cùng kinh khủng.
Phương Vân suy đoán, Dũng Vũ hầu cùng với Liệt Võ hầu đều có thực lực ngang với Yêu Hoàng. Nếu không thì không thể chống cự với thế công, chỉ khi trong quân doanh của quân đội Đại Chu có hai tên cường giả Thiên Trùng cảnh trấn giữ thì mới có thể đánh lui sự tổ hợp của Yêu Hoàng, tứ đại viên vương cùng với tám đại Yêu vương của Yêu tộc!
- Ngay cả Yêu Hoàng cũng xuất thủ, đã nói lên lần hành động này lớn vô cùng, tuyệt đối không thể nào chỉ có một buổi tập doanh đơn giản như vậy. Có thể khẳng định, bọn họ sẽ còn những hành động khác nữa.
Phương Vân cơ hồ là không suy nghĩ, lập tức có hai chữ "cướp lương" hiện lên trong đầu.
Yêu tộc nếu như nhân bão tuyết tấn công thì việc cướp lương sẽ là tất nhiên. Hiện tại nơi đóng quân ở Mang Hoang, kho lương đều có đại quân trú đóng, hơn nữa còn có hai vị Võ hầu chú ý nên sẽ không thể nào mất được. Nếu như quân Mãng hoang muốn tấn công thì chỉ có thể tấn công các tuyến vận chuyển lương tới Mãng hoang.
Ánh mắt Phương Vân lóe lên, nếu như tin tức này mà được báo lên thì sẽ được ghi nhận đại công lao, nhưng mà nếu làm như vậy thì sẽ vi phạm sách lược của Vũ Mục. Trong lòng hắn có thể khẳng định Vũ Mục giờ phút này đang hi vọng Yêu tộc đi cướp lương, thậm chí còn để cho lương thực bị cướp!
Cuộc chiến tranh này phải dựa theo những gì Vũ Mục đã nghĩ mà đi, lương thực nhất định phải bị cướp!
Vũ Mục, là một nhân vật còn kinh khủng hơn Dương Hoằng, một sự tồn tại to lớn! Hắn chính là thống lĩnh hơn một nghìn vạn quân đội, ngay cả bảy đại Võ hầu cũng phải nghe lời hắn! Cùng hắn đối địch tuyệt đối không có gì hay cả!
Hơn nữa, Vũ Mục còn có ân với Phương gia, không nói nhiều hơn, chỉ dựa vào việc hắn thay đại ca Phương Lâm ra mặt đồng ý cho đại ca cùng Phúc Khang công chúa kết thân thì Phương Vân đã không có lý do gì để phá hư sách lược của hắn cả.
- Đại nhân, bây giờ chúng ta làm gì đây?
Ba người cũng không ngu xuẩn. Bọn họ có thể từ hành động lần này của Yêu tộc mà cảm nhận được không khí mưa giông trước cơn bão đang tràn tới.
- Chúng ta không cần làm gì cả, cứ cảnh giới tốt đi! Ta có dự cảm, nhiều nhất là một tháng nữa thì sẽ đến đại chiến đó!
Khi mà hai quân giao chiến thì nhất định quân đội số hai mươi bảy sẽ phải ra tiền tuyến. Đến lúc đó, Phương Vân cũng có thể dùng thực lực của mình kinh động đại quân.
Lấy thời gian một năm có thể trùng kích được Địa Biến cảnh, thành tựu như vậy tuyệt đối là kinh tài tuyệt diễm. Phương Vân tự tin, cho dù là so sánh với Trạng Nguyên Lý Ức Huyền thì cũng không kém chút nào!
Đến lúc trưa, quả nhiên trong quân truyền đến tin tức bắt đầu tiết kiệm quân lương: Ba bữa cơm sẽ còn hai bữa, hơn nữa phần ăn của mỗi người cũng sẽ chỉ còn hai phần ba!
Phương Vân biết Yêu tộc cướp lương đã thành!
Quả nhiên đến ba ngày sau, theo dự định thì hôm nay xe lương phải đến nhưng lại không có xuất hiện. Rất nhanh đã có lời đồn trong quân nói rằng xe lương đã bị cướp. Nhưng mà, những người tung tin ra đã bị xử trảm mất!
Phong tuyết càng lúc càng nhiều, khi binh sĩ ra ngoài trướng bồng thì chiến giáp cũng bị đóng băng thật dày, phải dùng nội lực để phá băng. Dưới tình huống như vậy, nội lực cũng tiêu hao rất lớn.
Binh sĩ được điều ra ngoài tuần tra cũng đã được cắt giảm, đồng thời quân doanh cũng được di chuyển đến gần núi để tránh gió tuyết. Vì phòng ngừa doanh trướng bị đè sập, giáp sỹ phải không ngừng dùng nội lực phá tan tuyết đọng trên nóc trướng.
*****
Vào một đêm, có một đạo hắc ảnh từ phương hướng kinh thành tới. Người này chỉ đạp tuyết một cái đã phóng lên tới đỉnh núi bị tuyết phong.
Nhưng lạ thay, ở trên đỉnh núi này lại không hề có tuyết, dường như có một cỗ kình khí vô hình khuếch tán ra quét tất cả các tuyết đi. Lúc này, có mấy đạo thân ảnh đang đứng thẳng ở đó, chờ đợi!
- Kính chào đại nhân!
Ngay giây khắc đạo hắc ảnh kia phóng lên đỉnh núi thì mấy thân ảnh đó khom người, thần thái cực kỳ cung kính. Dương Hoằng cũng ở trong mấy người này, đầu cúi thấp vô cùng, đủ để thấy người tới có địa vị cực kỳ tôn sùng!
- Ừ!
Người này mặc một bộ hắc bào, lộ ra thần thái uy nghiêm. Nhìn qua thì người này mới chỉ khoảng ba mươi, sắc mặt ôn nhuận như ngọc, vóc người thon dài, tướng long hình hổ cốt, đôi bàn tay lại trắng noãn như ngọc, ngón tay so với người bình thường còn dài hơn rất nhiều.
Người này chính là Thần Vũ hầu xếp hạng thứ hai trong bảy vị Võ hầu, cảnh giới võ đạo đã đến một cảnh giới bất khả tư nghị!
- Sách lược của Vũ Mục, các ngươi đã nhận được rồi chứ?
Thần Vũ hầu khẽ vuốt bày tay, lạnh nhạt nói.
- Thưa Thần Vũ hầu, kế hoạch đã như hẹn tiến hành. Tin tưởng chỉ qua mấy ngày nữa, Yêu tộc sẽ lựa chọn tấn công, đến lúc đó sẽ ít nhất có hai vị Yêu Hoàng đến!
Mãng Hoang hầu Hứa Uyên trầm giọng nói. Hai vai của hắn cao rộng, chỉ đứng đó thôi mà làm cho người ta có cảm giác đang đối mặt với một ngọn núi vậy, khí tức tỏa ra so với Dương Hoằng còn mạnh hơn.
- Rất tốt.
Mí mắt Thần Vũ hầu hơi khép lại, hiện ra một khí chất trầm ổn:
- Vốn ta và Thánh Vũ hầu phải cùng tới, nhưng Thánh Vũ hầu phải ở lại kinh thành để chủ trì kiến tạo Trấn Yêu tháp, cho nên cũng chỉ có ta tới. Mặc dù hành động lần này chỉ là làm kinh sợ, chứ không phải là tiêu diệt hoàn toàn Yêu tộc, nhưng nếu có thể giết chết một hai vị Yêu Hoàng của Yêu tộc thì cũng được. Lần này bão tuyết phong núi cho Yêu tộc cơ hội, đồng thời cũng cho chúng ta cơ hội. Ta một đường đi đến đây đã phong tỏa khí tức lại không để cho người Yêu tộc biết được. Mặt khác, khi ta tới đây thì Vũ Mục cũng đã mời người bên Lan Thai Bí Uyển động thủ, làm rối loạn thiên cơ bên Mãng Hoang, để cho vị kia bên Yêu tộc trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra được điều gì.
Dừng một chút, Thần Vũ hầu tiếp tục nói:
- Hành động lần này, Vũ Mục vốn muốn để Chỉ Qua hầu ra, nhưng mà bị ta và Thánh Vũ hầu cố gắng phản đối. Nếu như thật sự thả người này ra thì sợ rằng nơi hắn đi qua, Yêu tộc sẽ là máu chảy thành sông mất, tử thương thảm trọng. Đến lúc đó mà kinh động đến cái vị đang đứng ở trung tâm Yêu tộc để trấn áp số mệnh vạn yêu thì nguy, lúc đó sẽ không phải là kinh sợ nữa mà là toàn diện khai chiến.
Nghe thấy cái tên Chỉ Qua hầu thì cả Liệt Vũ hầu cùng Dũng Vũ hầu nhất thời biến sắc không thôi.
Trong phong hào của Võ hầu Đại Chu có một chữ Vũ, như Dũng Vũ hầu, Anh Vũ hầu...làm như vậy là để nói lên thành tích trong võ đạo! Chỉ Qua hầu, phong hào này vừa nghe qua chắc chắn không phải là Võ hầu, nhưng vừa nghe thấy cái tên này thì tất cả các vị Hầu gia ở đây đều biến sắc cả. Chỉ có Dương Hoằng mặt không hiểu gì.
- Chỉ Qua hầu là vị nào?
Dương Hoằng ngạc nhiên nói, bằng vào lịch duyệt của hắn nhưng lại chưa nghe thấy cái tên này.
Ba vị Võ hầu, ngay cả Mãng Hoang hầu cũng không để ý đến hắn, tựa như chưa từng nghe đến. Dương Hoằng thấy vậy thì hận đến nghiến lợi nghiến răng, nhưng không dám làm gì cả.
Mặc dù hắn được xưng là đệ nhất cao thủ thanh niên, nhưng cũng chỉ là thanh niên đồng lứa mà thôi. Bàn về tư lịch, võ đạo, bối cảnh thì không bằng được ai trong ba vị Võ hầu cả!
- May nhờ Thần Vũ hầu kịp thời ngăn cả, nếu không thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Trên mặt Dũng Vũ hầu hiện ra thần sắc cực kỳ chấn động.
- Vũ Mục mặc dù anh minh cả đời, nhưng đối với người này cũng có quá nhiều tình cảm. Không phải là ta không tin Vũ Mục, nhưng người này tuyệt đối sẽ không vì ai mà làm việc cả! Cho dù là Vũ Mục thì cũng rất khó điều khiển được hắn!
Liệt Vũ hầu khi nhắc đến người này cũng tức giận vô cùng.
Thần Vũ hầu tựa hồ không muốn dừng lại ở vấn đề Chỉ Qua hầu quá nhiều, lại nói.
- Cùng vào doanh trướng đi, miễn cho để cho mấy vị kia của Yêu tộc phát hiện. Mặt khác, hoàn cảnh xấu lần này mặc dù là do chính chúng ta tạo ra, nhưng cũng không thể để tổn thất quá lớn. Trên người của ta có ba túi không gian của hoàng thất, trong đó cũng có không ít lương khô đâu, có thể dùng được trong chín ngày. Đủ để chịu đựng qua đầu mùa xuân rồi!
Ở đây có đến mấy trăm vạn quân đội, cho nên sức ăn vô cùng kinh khủng. Trên người Thần Vũ hầu mặc dù có túi không gian của hoàng thất, nhưng lương khô trong đó cũng chỉ đủ cho quân đội dùng trong chín ngày. Nhiều hơn cũng không được!
Cùng một thời gian.
Ở sâu trong Mãng Hoang, trên một ngọn núi trắng như tuyết, có hai người thanh niên anh tuấn kỳ dị đang đứng chắp tay nhìn về quân đội Đại Chu ở phương xa.
- Kính Thiên, ngươi thấy thế nào?
Người thanh niên nói chuyện đầu đội mũ Cửu Long, người mặc hoa phục, hơi thở cao quý như một hoàng tử vậy.
- Vũ Mục Đại Chu hoàng triều tính toán như thần. Cuộc chiến này còn chưa diễn ra thì sợ rằng trong mắt hắn đã sớm kết thúc, kết quả cũng không sai biệt lắm! Hắn lựa chọn mùa đông tiên công không phải là để chúng ta cướp lương thực của hắn, sau đó lấy cớ lui binh sao?
Khác với Lay Thiên Yêu Hoàng, hắn mặc một bộ đồ đen sát thần, phối hợp với mái tóc đen cùng tròng mắt đen làm cho hắn giống như Cửu U Tà Thần vậy.
- Tiến công dễ, nhưng lui binh không dễ. Trong quá khứ, bởi vì hai bên khắc chế lẫn nhau, cộng thêm Mãng Hoang hầu ngoại trừ mỗi năm đến lần săn bắn có động, còn lại thì an phận; Cho nên hàng năm ta cũng nhẫn nại không xuất thủ. Nhưng mà lần này Đại Chu tấn công cũng đã cho chúng ta cơ hội để trừ đi cái gai này! Nhân tộc đóng quân hơn trăm vạn ở Yêu tộc chúng ta cũng nên thay đổi rồi, dù sao vùng đất Hà Sơn tốt như vậy chính là nơi mà vạn vật hướng đến, không nên để cho Nhân tộc độc chiếm!
- Tất nhiên là như thế, chúng ta có cần mời thêm các vị Yêu Hoàng khác không? Nếu được thì sẽ nắm chắc hơn!
Kính Thiên Yêu Hoàng nói.
Lay Thiên Yêu Hoàng suy nghĩ một chút:
- Mời thêm một vị nữa đi, nhiều hơn không được đâu. Nếu xuất hiện cả bốn vị Yêu Hoàng thì sợ rằng sẽ chọc giận triều đình Đại Chu. Nhân Hoàng Đại Chu có thực lực sâu không lường được, trên người có áo giáp Ngũ Đế, hơn nữa lại là chánh thống nhân tộc Đại Chu, ở Hoàng cung có di bảo của Tam Hoàng, đứng trên vạn người! Nếu như xảy ra đại chiến thât thì Yêu tộc Mãng hoang chúng ta không kháng cự nổi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]