Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của con rồng này nhìn xuống đất, từng vòng sáng không ngừng tỏa ra trong đêm làm cho cả vùng đất sáng hẳn lên.

Đầu thiên long viễn cổ này huyền phù trên đỉnh đầu của Phương Vân, long thủ hơn ngàn trượng, nhưng cũng chỉ mới lộ ra hai chân trước mà thôi, hơn nửa long thân vẫn ở ngoài hư không. Một cỗ long uy vô hình hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra.

Oong!

Phương Vân bỗng nhiên mở mắt ra, trong con ngươi bắn ra quang mang sáng chói. Loại quang mang này cùng với quang mang trong Thiên Long Nhãn rất giống nhau, hô ứng lẫn nhau.

- Ha ha ha.

Phương Vân đột nhiên cười lớn một tiếng, rồi như một tia chớp rơi vào ngay giữa hai cái long giác. Một cảm giác chân thật từ dưới chân truyền đến.

Thực lực đạt đến tình trạng này thì cự long không còn là hư ảnh nữa mà đã rất chân thật rồi, có thể khắc địch cũng có thể công địch. Phương Vân cảm giác được con thiên long viễn cổ này có thể dễ dàng phá tan một ngọn núi.

- Đánh nát nó!

Phương Vân nhìn thấy ở ngoài xa trăm trượng có một ngọn núi, trong lòng hơi động. Đột nhiên khu xử con thiên long viễn cổ này đánh xuống.

Ngâm!

Âm thanh vang dội khắp tứ phương, thân thể con thiên long viễn cổ không ngừng từ trong hư không rút ra. Một ngàn trượng, hai ngàn trượng...năm ngàn trượng, tám ngàn trượng, chín ngàn trượng!

Thân thể con thiên long viễn cổ này dài đến chín ngàn trượng, lộ ra đuôi rồng khổng lồ. Chỉ thấy con thiên long này đưa cái long trảo lên cao đánh xuống, một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Ngọn núi cao lớn chỉ trong chốc lát đã bị một cỗ lực lượng đáng sợ vẩy gốc lên, bay vào trong hư không.

Phịch!

Ngũ trảo của thiên long vung lên làm cho ngọn núi này bị vứt ra ngoài, sau đó vung long trảo đánh vào, ngọn núi cứng rắn này lập tức phát ra một tiếng ầm rồi thành phấn vụn. Từng tảng đá vụn hòa với bụi đất khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.

Thiên long viễn cổ bay vút lên hư không thì có thần lực vô cùng. Có thể bật một ngọn núi hơn ngàn trượng lên, cũng có thể di chuyển nó đến một địa phương khác. Đây chính là thiên long!

Nguyên nhân gọi trăm con phi long lực là bình cảnh lúc này đã được thể hiện ra. Không có đột phá bình cảnh thì phi long cũng chỉ là hư ảnh, không chân thật. Mà sau khi đột phá thì sẽ từ hư ảo mà hóa thật, biến thành thiên long chân chính, có thể dùng để công địch!

- Ngươi có tam hồn bảy vía, trong đó tam hồn gắn bó, tồn tại cùng ảnh hưởng tới nhau. Mà bảy vía lại là do tam hồn biến thành trong vận mệnh, kết hợp lại mà thành. Lực lượng của ta hôm nay đã đạt đến trăm con phi long lực, đã ngưng tụ Anh phách, Lực phách, Khí phách, Tinh phách cường đại đến đỉnh núi, xảy ra biến hóa ảnh hưởng tới tam hồn. Tam hồn có cảm ứng với thiên địa, kết hợp với nguyên khí vô hình trong thiên địa cho nên mới sinh ra con thiên long viễn cổ này! Đầu thiên long viễn cổ này nếu như dùng để công địch thì chỉ địch được kẻ yếu hơn chứ không kháng cự được người mạnh hơn, nhưng nếu như kẻ địch gây thương tổn cho nó thì cũng sẽ ảnh hưởng tới tam hồn, thương thế vô cùng nghiêm trọng. Thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tiềm lực võ đạo ngày sau, ta phải vô cùng cẩn thận.

Phương Vân lúc này đã đạt đến một con thiên long lực, lập tức hiểu được rất nhiều điều huyền bí. Tam hồn vô cùng thân diệu, ảnh hướng tới tiến cảnh võ đạo của võ giả có thể đi bao xa, một khi bị đả thương thì đúng là hối hận không thôi! Cho nên, nếu như không phải đến thời khắc nguy hiểm thì tuyệt đối không thể đem con thiên long viễn cổ ra đối địch!

- Hay là ẩn nấp trong máu thịt đi!

Phương Vân vốn đang ngự trên con thiên long viễn cổ, bỗng nhiên đáp xuống đất rồi há miệng ra. Con thiên long viễn cổ này lập tức ngâm nga một tiếng, rồi đáp xuống cách Phương Vân khoảng tám trượng. Sau đó, con thiên long viễn cổ vốn dài đến chín ngàn trượng này dùng tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được không ngừng thu nhỏ lại, hóa thành một con rồng cỡ con giun rồi bay vào miệng Phương Vân.

Phàm là Long tộc, chỉ cần huyết mạch long huyết không quá kém thì đều có năng lực biến lớn nhỏ, lớn đến mấy ngàn dặm cũng có thể hóa nhỏ lại, thậm chí còn có thể nhỏ như hạt bụi! Con hổ giao của Cô Xạ Quận Chúa cũng có được năng lực này!

Một cỗ lực lượng mênh mông bỗng nhiên xuất hiện trong người. Phương Vân cảm giác được nếu bây giờ có gặp phải cường giả có chín mươi chín con phi long lực thì hắn có thể trực tiếp đánh chết. Cho dù là cường giả Linh Tuệ cảnh chín mươi chín con phi long lực mà ở trước mặt hắn thì cũng chỉ có thể chống đỡ, không thể nào hoàn thủ được!

Chuyện này có thể dùng để ví von việc mười tên đồng tử linh hoạt vây vông một võ giả vậy. Mặc dù trên lý luận nói thì lực lượng của mười tên cộng lại hiển nhiên cũng không kém, nhưng nếu đánh nhau thật thì mười tên đồng tử tuyệt đối không phải là đối thủ của một võ giả. Đây chính là sự khác nhau giữa chất lượng và số lượng.

Lực lượng của một võ giả có chín mươi chín con phi long lực phân tán ở các nơi trong thân, cỗ lực lượng này cũng như ảo ảnh vậy, không hề liên kết với nhau; mà một võ giả có trăm con phi long lực thì tất cả lực lượng sẽ tạo thành hiện tượng vắt thành một cổ*, hóa thành một con thiên long. Lúc đó muốn đối phó với một võ giả chín mươi chín con phi long lực là dễ dàng vô cùng!

Đây chính là nguyên nhân nói vì sao một trăm con phi long lực là một bình cảnh!

- Nếu như bây giờ gặp lại Sa Môn tứ lão thì ta có thể dùng một quyền đánh chết!

Phương Vân bỗng nhiên nhớ lại Sa Môn tứ lão đã gặp lại khi ở Sát Lục động phủ. Lúc đó hắn không dám mạo muội xuất thủ là vì Sa môn tứ lão khi liên hợp lại có thể chống lại tu vi chín mươi chín con phi long lực khi đó của hắn. Dù sao thì cũng có câu song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán sẽ gặp khó khi gặp nhiều người!

Nhưng hiện tại không giống trước nữa rồi, Phương Vân nếu như gặp phải Sa Môn tứ lão thì giống như là sư tử xông vào bầy cừu, hoàn toàn có thể giết chết!

- Thử Thiên Long Nhãn xem thế nào!

Tâm thần Phương Vân vừa động thì ở trung tâm hai hàng lông mày xuất hiện một vệt tuyến màu đen, sau đó mạnh mẽ tách ra. Một con mắt hoàng kim liền hiện ra ngay mi tâm của Phương vân, trong một khắc này thì trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm.

Oong!

Đầu của Phương Vân hơi chấn động một cái, sau đó có một cỗ hấp lực khổng lồ đem tâm thầm của hắn dẫn vào trong con mắt hoàng kim này, một thế giới hoàn toàn bất đồng hiện ra trước mắt hắn.

Đây là một thế giới được bao phủ trong một màu vàng nhạt rực rỡ, vô cùng sinh động. Trong cái thế giới sinh động này còn có những ánh sáng màu sắc khác nhau cùng tỏa lên.

- Màu vàng cố định bất động chắc là sông núi; màu bạc như một chất lỏng lưu động, hẳn là sông suối; về phần màu đỏ dưới chỗ sâu, hẳn là dung nham trong lòng đất!

Thế giới mà Phương Vân nhìn thấy thông qua con mắt hoàng kim hơi khác với thế giới vốn có của hắn. Ở thế giới này chỉ có màu sắc mà thôi, mà những màu sắc đó chính là tượng trưng cho năng lượng trong thiên địa! Sông núi, cá, côn trùng, chim chóc trong thiên địa đều có năng lượng của riêng mình, sắc thái cũng khác nhau. Còn những luồng khí lưu đang chảy khắp trong thiên địa, Phương Vân có thể cảm nhận được đó chính là quy tắc thế giới mà chỉ khi đạt đến Linh Tuệ cảnh mới có thể cảm nhận được.

Mặc dù hiện tại Phương Vân đã đạt đến Địa Biến cấp đỉnh phong, có được một con thiên long lực, nhưng hắn vẫn không thể đột phá được đến Địa Biến cảnh. Cho dù hắn có thể thông qua con mắt hoàng kim này thấy được quy tắc của thiên địa, nhưng vẫn không có khả năng sử dụng!

Oong!

Trong đầu lại chấn động lần nữa, ý thức của Phương Vân như thủy triều rút đi khỏi Thiên Long Nhãn. Chỉ trong nháy mắt, thế giới bóng đêm lại hiện ra lần nữa trong mắt hắn. Một cảm giác suy yếu dâng lên, không chỉ là thân thể mà còn là tinh thần.

- Thân thể của thiên long viễn cổ mạnh hơn rất nhiều so với nhân loại, mặc dù chỉ là một con mắt nhưng cũng không phải nhân loại võ giả có thể thừa nhận được. Hơn nữa, để thấy được thế giới thông qua Thiên Long Nhãn thì phải tốn hao rất nhiều tinh thần cùng nội lực. Sau này phải cẩn thận, không thể tùy tiện sử dụng được!

Thiên Long Nhãn nếu được vận dụng tốt thì sẽ phát ra hiệu quả không thể tưởng được. Nhưng nếu như lạm dụng, lấy thực lực một con thiên long viễn cổ thì cũng chỉ duy trì được nửa chung trà mà thôi. Hơn nữa, lập tức phải tiêu hao hơn một nửa nội lực, ngoài ra nếu nội lực tiêu hao quá nửa thì không thể sử dụng Thiên Long Nhãn nữa.

- Không trách được Tụ Bảo các lại bán Thiên Long Nhãn với giá rẻ như vậy. Ngay cả ta khi dùng cũng chỉ có thể dùng được trong chốc lát, nếu như là người khác thì sợ rằng không chịu nổi đâu.

Phương Vân giờ mới hiểu được tại sao có thể mua được Thiên Long Nhãn với giá rẻ như vậy. Sử dụng vật này tiêu hao quá nhiều nội lực, hơn nữa người sử dụng buộc phải có thực lực Linh Tuệ cảnh. Nói một cách khác thì vật này đối với một số võ giả chỉ như một bức tranh, có thể xem được nhưng không sờ được!

Phương Vân nuốt mấy viên đan dược, rồi ngồi khoanh chân tu dưỡng trong chốc lát. Khi tinh thần cùng nội lực được bổ sung thì trời đã đến gần sáng. Phương Vân không muốn bị phát hiện, lập tức bay trở về quân doanh số hai mươi bảy, lấy lại thân phận một binh sĩ bình thường.

Phương Vân vừa mới trở lại quân doanh thì lập tức thấy binh sĩ cảnh giác khắp nơi, bộ dáng như đang chuẩn bị gặp đại địch vật. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức trở về trướng bồng.

Sau khi trời hừng sáng được một lúc thì Chu Hân, Quản Công Minh, cùng Sở Cuồng đi đến.

- Làm sao vậy? Ta một đêm không ở đây, trong quân doanh đã có gì xảy ra à?

Thấy ba người đồng thời đi vào, Phương Vân lập tức cảm giác có xảy ra chuyện gì.

- Đại nhân, ngày hôm qua người không ở đây thì quân doanh đã có đại sự rồi. Nghe nói tứ đại viên vương của Yêu tộc cùng Yêu Hoàng đánh lèn tiền tiến đông bắc quân doanh, quân đội tổn thất thảm trọng. Cả một ngọn núi dài gần đến tám mươi dặm bên đông bắc cũng vì trận chiến này mà chìm xuống đất đến ba nghìn thước.

Chu Hân là người đầu tiên mở miệng nói.

- Yêu Hoàng

Phương Vân chấn động, hắn mới đi khỏi một đêm mà đã phát sinh ra chuyện lớn vậy rồi! Yêu Hoàng, vậy ít nhất cũng phải là cường giả Thiên Trùng cảnh. Đem một ngọn núi chìm cả xuống dưới đất, cái này cần bao nhiêu thần thông a!

- Nghe nói, vì đối phó với Yêu tộc mà cả Anh Vũ hầu cùng Mãng Hoang hầu cùng xuất thủ. Mà Yêu Hoàng lúc xuất hiện đã kinh động đến Dũng Vũ hầu cùng với Liệt Vũ hầu!

Dũng Vũ hầu cùng với Liệt Vũ hầu đều là một trong bảy vị Võ hầu của Đại Chu, trong đó Liệt Vũ hầu xếp hạng thứ bảy, còn Dũng Vũ hầu thì xếp hạng thứ sáu. Xét về tuổi, thực lực hay kinh nghiệm thì cả hai người đều hơn Dương Hoằng nhiều lắm!

Vũ Mục phái hai vị vương hầu này tới đây, đủ thấy hắn rất coi trọng cuộc chinh chiến lần này.

Nghe thấy lời nói này thì bỗng nhiên Phương Vân có cảm giác rất tiếc nuối trong lòng. Những nhân vật như vậy lúc xuất thủ hẳn là rất kinh thiên động địa, một dải núi non dài tám mươi dặm chìm xuống cũng chỉ là chuyện bình thường.

Nếu như có thể thấy những nhân vật như vậy chiến đấu thì đó là một khoản tài phú vô cùng quý giá. Đối với sự tịnh tiến của võ đạo trong tương lai sẽ có tác dụng rất lớn. Nhưng mà Phương Vân cũng biết, loại chuyện này không thể cưỡng cầu được.

Lần này, Đại Chu hoàng triều đóng quân ở Mãng Hoang đến mấy trăm vạn đại quân, chiến tuyến trùng điệp mấy ngàn dặm. Lấy thực lực của Phương Vân, cảm thụ được tình huống ngoài ngàn dặm cũng là bình thường.

--------------------------

*Vắt thành một cổ: Nội lực cùng bản thân hòa thành một thể, đạt được sự dung hợp tuyệt đối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.