Chương trước
Chương sau
Giờ Tý, buổi tối sắp trôi qua, đèn dầu đã tắt, trong kinh thành hoàn toàn yên tĩnh.

Trong sương phòng, Phương Vân mở mắt ra, có một luồng ánh sáng ngọc lóe lên trong bóng tối rồi biến mất. Qua một tháng thời gian, Phương Vân rốt cục cũng luyện thành Vọng Khí Pháp của Thiên Tà Tông.

Thân hình khẽ đông, vèo một cái, Phương Vân đã khu động Quỷ Long chu, mang theo một đạo tàn ảnh mơ hồ từ cửa sổ bay ra ngoài.

Gió đêm thổi vào người từng luồng hơi mát lạnh, vô cùng thích thú.

Phương Vân huyền phù phía trên bầu trời Tứ Phương hầu phủ, ánh mắt phóng ra.

Ầm!

Phương Vân trừng to mắt, chỉ cảm thấy thiên địa sáng ngời lên, thế giới nhất thời thay đổi bộ dáng vốn có. 

Kinh thành vốn đang bị bóng tối và sự yên tĩnh bao trùm thì bỗng có từng đạo tinh mang phóng lên trời cao, xông thẳng lên đến các vì sao.

Kinh thành là nơi tập trung những người giàu có nhất, quyền thế lớn nhất Đại Chu hoàng triều. Những người này trời sanh đã có đại khí vận, từ trên người họ phát ra từng đạo tinh mang màu đỏ ngất trời.

- Màu hồng là của vương công tử đệ, màu đỏ là vương hầu!

Phương Vân rung động nhìn từng đạo tinh mang liên tiếp trong thiên địa này. Vương công tử đệ ở trong kinh thành nhiều lắm, từng đạo tinh mang cao ngất trời nhanh chóng làm cho cả kinh thành biến thành một mảnh đại dương màu đỏ.

Xoay chuyển ánh mắt, Phương Vân nhìn về phương hướng hoàng cung. Trong đêm tối, chỉ thấy từng đạo tử sắc tinh mang đột ngột từ mặt đất mọc lên, xông thẳng lên trời. Những tinh mang màu tím này, khí tức cuồn cuộn, mang theo một cổ khí thế càn quét càn khôn, trấn áp sơn hà.

Nhiều luồng tinh mang phóng lên trời cao như vậy, khí tức phát ra nối thành một mảnh, hóa thành một cỗ sương mù màu tín nồng đậm, đem cả hoàng cung bao phủ lại.

- Đây là?

Phương Vân thất kinh. Vọng Khí Pháp của Thiên Tà Tông nói rất rõ ràng. Trong thiên hạ, chỉ có Đại Chu Nhân Hoàng cùng các tông chủ môn phái, chưởng môn mới có tinh mang màu tím, nhưng sao trong hoàng cung lại có nhiều tinh mang màu tím đến như vậy?

- Đúng rồi, Đại Chu hoàng triều lập ra một ngàn hơn sáu trăm năm. Thu nạp được không biết bao nhiêu công pháp bí quyết, linh đan diệu dược. Thời gian dài như vậy, tích lũy dần xuống, chỉ sợ trong hoàng thất đã sớm là đầm rồng hang hổ, ẩn tàng vô số cường giả tuyệt đỉnh!

Phương Vân hơi trầm tư, lập tức hiểu được.

Đại Chu hoàng triều lập quốc tới nay, không biết tiêu diệt hết bao nhiêu tông môn đạo phái, nhưng cường địch cũng nhiều vô cùng. Nếu như không có một ít cường giả đỉnh cấp trấn giữ, sợ rằng sớm đã bị các tông phái tiêu diệt.

Công lực đạt đến đệ lục trọng của Thoát Thai cảnh – Thiên Tượng cảnh, có thể khống chế khí vận của mình, không để cho số mệnh phát ra ngoài rồi. Nhưng trừ khi bị đuổi giết, có rất ít người thu liễm khí vận của mình. Bởi vì, khí vận màu tím, đại biểu cho tôn nghiêm. Tựa như Đại Chu Nhân Hoàng, làm người đứng đầu xã tắc bốn phương, chấp chưởng ngàn vạn binh mã, Nhân Hoàng không cần thiết phải che giấu hơi thở của mình!

- Có nhiều cường giả trấn giữ như vậy, giang sơn của Đại Chu hoàng triều căn bản làm bằng sắt, khó có thể mà bị rung chuyển a!

Phương Vân nhìn phương hướng Hoàng Thành, yên lặng nói.

Xoay chuyển ánh mắt, Phương Vân đột nhiên bị một đạo tinh mang kỳ dị hấp dẫn, trong đỏ có tím. Đại khí vận cùng hồng vận xen vào nhau.

- Không biết là số mệnh do người nào phát ra. Từ phương hướng nhìn, hẳn là một mạch trong quý tộc hầu. Số mệnh của vương công tử đệ phần lớn là màu đỏ, không biết tại sao người này trong sắc đỏ có tím.

Vọng Khí Pháp môn, duy nhất trông không đến, đó là số mệnh của mình. Phương Vân cũng không biết, số mệnh của hắn cùng đạo tinh mang đang chứng kiến kia giống nhau, cũng là tím trong sắc đỏ.

Thân hình thoáng một cái, Phương Vân từ không trung hạ xuống, rơi vào giữa Trúc viên.

- Thử khí lực của bản thân một chút!

Phương Vân một tay bắt được một khối giả sơn bên trong tử Trúc viên, phát kình khí ra, giữa cánh tay lập tức sinh ra vô cùng kình khí. Nhẹ nhàng nâng lên, khối giả sơn cao chừng gấp hai thân Phương Vân, liền bị giơ lên.

- Công pháp của bức họa đồ màu vàng quả nhiên lợi hại. Đại thủ ấn đầu tiên cần mười hai trận pháp, ta đã làm được bốn trận, kết thành thủ ấn thứ nhất. Kinh mạch đã lớn hơn rồi, nội lực dung nạp cũng nhiều hơn.

Phương Vân để giả sơn xuống, trong lòng vừa động, tay phải một chưởng đánh ra. Một bàn tay gấp hai so với thủ chưởng thật của Phương Vân bay ra, nhẹ nhàng khắc trên giả sơn. Ngọn giả sơn này lập tức vỡ nát. Phương Vân dùng nội lực quấn lấy, đem thanh âm nứt vỡ hạ xuống thấp nhất.

- Cuốn ‘thời đại cận cổ’ đã có nói, lực lượng thân thể của Lực Phách cảnh có thể đạt đến một con phi long lực. Lực lượng hiện tại của ta mặc dù còn xem xa một con phi long, nhưng lực lượng của nửa con phi long thì đã có rồi!

Long có bách chủng. Tầng tối thượng là viễn cổ Chân Long, Chân Long sống vạn năm thì chết, sau khi chết hóa thành cự đại sơn mạch. Lại trôi qua vạn năm, chết rồi phục sinh, phá núi ra, hóa thành vạn dặm Chân Long.

Thiên Long ở phía sau là do khí huyết Chân Long mà sinh ra, khi sinh ra đã có thể bay, nuốt mây thả khói, thao túng Lôi điện, là thần vật trong thiên địa. Sau khi thời đại viễn cổ chấm dứt, loại viễn cổ thiên long này dường như diệt tuyệt.

Tầng tiếp theo nữa là phi long, thừa kế huyết mạch của thiên long, uy lực kém hơn một tầng.

Kém cõi nhất chính là ngư long.

Ống tay áo phất một cái, Phương Vân đem mảnh vỡ giả sơn quyện lại một khối. Chuyển thân trở về phòng.

Ngày thứ hai, ngay cửa thành náo nhiệt vô cùng.

Hôm nay là ngày sĩ tử mỏ Ba Lâm trở về cuộc sống kinh thành. Rất nhiều vương công tử đệ, phủ đệ quan lại tướng quân, cũng phái ra nhân thủ, đến cửa thành nghênh đón.

Trương Anh cùng Chu Hân, mới vừa xuống xe, liền thấy được người hầu của đại phu nhân ở gia tộc phái ra.

- Thiếu gia, thiếu gia, bên này.

Mấy tên người hầu áo xanh đứng trong đám người, nhiệt tình hô to.

Nghe thấy mấy tiếng thiếu gia, Trương Anh cùng Chu Hân trong lòng có chút cảm khái. Mấy tháng thời gian, hai người liền biến thành thiếu gia. Cảnh ngộ phát sinh ra biến hóa cũng đến thế thôi.

- Không biết tiểu hầu gia thế nào?

Trương Anh cảm khái nói, theo bản năng đang nhớ lại Phương Vân. Hai người có cơ hội ngày hôm nay cũng là phúc Phương Vân.

Hí hí!

Một trận tiếng vó ngựa vang lên, từ đầu thành nội, một chiếc xe ngựa thanh đồng chậm rãi chạy tới nơi này. Thấy chữ ‘Phương’ ở ngay sườn xe, người chung quanh rối rít tránh ra.

- Đúng là xe ngựa Phương phủ!

- Tọa xe ngựa hẳn chính là tiểu hầu gia Phương Vân.

Mọi người nghị luận không thôi Sau tam đường hội thẩm ở Đại Lý Tự, Phương gia đã trở thành thượng khách ở kinh thành. Mặc dù không phải là quý tộc, nhưng coi như là quý tộc hầu cũng không dám trêu chọc

- Lên đây đi.

Màn xe vén lên, lộ ra khuôn mặt Phương Vân.

"Phương huynh."

Hai người mừng rỡ, quay đầu lại đối với hạ nhân trong phủ ra nghênh tiếp, phân phó một tiếng: 

- Các ngươi về phủ trước đã, chúng ta đi gặp Tiểu Hầu gia.

- Dạ, thiếu gia.

Người hầu hai nhà phái ra không dám kháng cự, cúi đầu, cung kính đáp một tiếng. Hôm nay sức ảnh hưởng của Phương gia ở kinh thành ngày càng cường đại, hai phu nhân nhà hầu phủ Trung Tín hầu cùng Thần Tiễn hầu đang ước gì Trương Anh cùng Chu Hân có thể gần Phương Vân nhiều hơn.

Giá!

Phu xe ngựa hét quát một tiếng, vung roi. Xe ngựa xanh đồng liền hướng Trúc Hiên lâu bên bờ sông đi tới.

Như cũ tại lầu hai, bao một gian vị trí tương đồng. Điểm chút ít rượu và thức ăn, ba người phân chủ khách ngồi xuống.

Thừa dịp tiểu nhị còn đang chuẩn bị rượu và thức ăn, Trương Anh nói: 

- Phương huynh, chuyện tình tam đường hội thẩm, ở mỏ chúng ta cũng có nghe qua. Thật là khiến người kích động a. Đáng tiếc, lúc ấy chiến giáp của ta còn không có rèn thành. Chờ đến khi chúng ta rèn thành, tam đường hội thẩm đã kết thúc. Cho nên, lưu lại ở phía sau cùng những người khác đồng thời trở về.

- Ừm, chúng ta lúc ở mỏ, ngày ngày đến chỗ đại tướng quân Lý Ngọc, hỏi thăm tiến triển trên kinh thành. Luận tội Võ hầu chưa bao giờ có ở Đại Chu hoàng triều! Lại còn thành công a!

Chu Hân sắc mặt ửng hồng, cũng rất hưng phấn.

Phương Vân lắc đầu, hờ hững cười nói: 

- Chuyện này đã qua, cũng đừng có bàn lại nữa. Các ngươi mới vừa trở về kinh thành, hôm nay, ta thay các ngươi tiếp phong tẩy trần, cũng đừng nói chuyện khác.

Trương Anh cùng Chu Hân liếc nhìn lẫn nhau, sau khi hưng phấn, lập tức nhớ tới quyết nghị của Nhân Hoàng.

Tam đường hội thẩm, Phương Vân mặc dù thắng, nhưng lại không thể coi là thắng toàn bộ. Chuyện Dương Hoằng phong hầu, chẳng qua là trì hoãn chứ không tước bỏ hẳn.

Phương Vân khẽ mỉm cười, biết hai người nghĩ việc khác, cũng không giải thích.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị bưng rượu và món ăn lên. Ba người lần lượt ăn uống, không nói những chuyện khác, chỉ nói thi từ, phảng phất lại nhớ tới kiếp trước.

- Trương huynh, Chu huynh. Thật ra thì tiệc rươu hôm nay vừa là tiếp phong tẩy trần thay các ngươi, cũng là ta chuẩn bị hướng các ngươi cáo từ.

Rượu quá ba tuần, Phương Vân mở miệng nói.

- Cáo từ?

- Ừm, sau hôm nay. Ta liền viết thơ cho Vũ Mục cùng Tam Công, sau đó chuẩn bị rời đi kinh thành, tham gia quân ngũ!

Phương Vân đạm nhiên nói.

Từ sự việc mỏ Ba Lâm đã qua một thời gian ngắn, chuyện tình lễ thiếp của Vũ Mục cùng Thái Phó không thể kéo dài được nữa. Kiếp trước, Phương Vân cả đời làm văn nhân, cả đời này, Phương Vân không chuẩn bị tiếp tục học điển tịch, nghiên cứu học vấn.

Cho dù là ai trong Vũ Mục cùng Tam Công, Tứ Phương hầu phủ cũng không đắc tội được. Đắc tội nhất phương, lấy lòng phương kia, cũng là cái được không bù đắp đủ cái mất. Đây vốn là lựa chọn lưỡng nan, nhưng chuyện tam đường hội thẩm, việc "Trì hoãn" mà không "Tước bỏ" Dương Hoằng phong hầu, cũng cung cấp cho Phương Vân một cơ hội vô cùng tốt.

- Quân ngũ? 

Hai người cũng thoáng trầm mặc.

- Nếu nói riêng về việc hưởng thụ thì kinh thành đúng là nơi tốt nhất, nhưng mà nếu như muốn võ đạo tinh tiến, thì cần thiết phải gia nhập quân ngũ. Ma luyện trên sa trường, là nơi võ đạo tăng lên tốt nhất!"

Phương Vân uống một hớp rượu rồi nói.

Chu Hân cúi đầu trầm tư, đột nhiên thật giống như vừa làm một quyết định trọng đại, ngẩng đầu lên nói: 

- Phương huynh. Nếu như ngươi muốn gia nhập quân ngũ, đem ta cùng theo đi.

Phương Vân cười lắc đầu: 

- Chu huynh, ngươi nếu quả thật đã có quyết định thì có thể cùng đi với ta. Về phần Trương huynh, ta sợ rằng không có biện pháp dẫn ngươi cùng đi.

- Tại sao?

Sắc mặt Trương Anh thay đổi. Không chỉ là hắn, Chu Hân cũng không cách nào hiểu.

- Trương huynh, ngươi cùng chúng ta không giống nhau. Ngươi không có khát vọng thật mãnh liệt đối với võ đạo như ta cùng Chu huynh. Cho nên, ngươi mới có thể xem Thiên Phủ Thập Nhị Sách. Tin tưởng ta đi, ngươi nếu là cùng ta đi, thành tựu chỉ sợ sẽ không thật lớn. Trên thực tế, ta đã thay ngươi an bài một lựa chọn tốt hơn.

- Lựa chọn gì vậy?

- Thái Phó từng đưa một tờ lễ thiếp cho ta, muốn nhận ta làm đệ tử ký danh. Ta chuẩn bị đề cử ngươi cho Thái Phó! 

Phương Vân nói.

- A! 

Trương Anh tâm tính kiên định nhưng nghe được Phương Vân muốn đem hắn đề cử cho Thái Phó, trong lòng cực kỳ chấn động.

- Học vấn tu dưỡng ngươi không dưới ta. Nếu là có thể được bái nhập làm môn hạ Thái Phó. Tiền đồ tương lai của ngươi nhất định không thể hạn lượng.

Phương Vân nhớ tới tiền thế, tại kiếp trước, thành tựu học vấn Trương Anh quả thật rất cao, cũng không kém bao nhiêu so với Phương Vân.

- Chu huynh, lần này gặp nhau xong, ta hi vọng ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút. Nếu như ngươi còn giữ quyết định cùng đi nhập ngũ với ta; vậy ta sẽ đi tìm ngươi!

Phương Vân nhìn về phía Chu Hân nói.

Phòng thượng khách hoàn toàn yên tĩnh, ba người cũng lộ ra vẻ tâm sự nặng nề, cũng hiểu ba người đã đến thời điểm làm ra quyết định của mình.

Trên thực tế, mặc dù không có lời nói này của Phương Vân. Dựa theo lệ cũ Đại Chu hoàng triều, kết thúc lễ buộc tóc rồi từ mỏ trở về, lập tức phải làm ra quyết định tòng quân hoặc chẳng bao giờ tập võ. Lời của Phương Vân cũng chỉ là đẩy quá trình nhanh hơn mà thôi.

- Ta đi trước!

Phương Vân cũng không làm thái độ trẻ con, biết hai người tâm sự nặng nề, đứng lên, trả tiền rượu và tiền món ăn, ngồi xe ngựa đi.

- Trương huynh, xem ra chúng ta nhất định phải tách ra!

Một lúc thật lâu sau, Chu Hân nhẹ giọng nói. Hai người giao tình cực sâu đậm, ở thời điểm bất đắc chí liền cùng nói lên.

- Ừm, là lúc tách ra...

Trương Anh có chút buồn bã nói. Phương Vân nói không sai, hắn mặc dù tu luyện quyền pháp nhưng hứng thú đối với võ đạo không mãnh liệt giống như Chu Hân cùng Phương Vân. Nếu như có thể bái làm môn hạ Thái Phó, chính là lựa chọn tốt nhất của hắn.

Chu Hân cũng cảm xúc bồi hồi. Phương Vân sau khi nhập ngũ, dưới chiêu bài Vũ Mục thì tiền trình xa lớn không cần nói cũng biết. Nếu như đi theo Phương Vân thì quả thật sẽ tốt hơn. Hơn nữa Phương Vân còn cung cấp cho hắn Phá Thần Tiễn, cũng làm cho Chu Hân không cách nào cự tuyệt. Chỉ có phối hợp với tiễn này thì tài bắn cung của hắn mới phát huy ra uy lực lớn nhất!

Đêm sau khi rời khỏi Trúc Hiên lâu, hai người không ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.