Tham vọng là một hố sâu không đáy, chưa bao giờ có điểm dừng. Người ta thường có cái thói "đứng núi này, trông núi nọ". Và chính những hành động đó đã dẫn đến những hậu quả kinh hoàng. Từ xưa đến nay, cuộc chiến trong cung cấm vẫn luôn âm thầm diễn ra nội bộ. Người ta vì lòng tham, vì ngai vàng mà không tiếc sát hại chính người thân của mình.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Ấy vậy mà nhìn xem, kẻ nào không giẫm đạp lên nhau mà sống, kẻ ấy nhất định sẽ bị thua thiệt! Người hại ta, ta hại người, từ lâu đã hình thành nên một vòng luẩn quẩn không rõ ràng. Người ta nói, sống trong cung chẳng khác nào như sống trong địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị giết hại, không biết nguyên do, có khi cũng chẳng có cảm giác gì là đau đớn.
Hoàng cung trang đoạt, các vị hoàng tử cùng nhau cấu kết với các quan đại thần, họ nhìn nhau, bằng mặt nhưng không hề bằng lòng. Đất nước có thịnh an hay không là do cần có yếu tố lãnh đạo. Chức vụ cao mà không biết cách vận dụng nó thì chỉ có vất đi mà thôi. Đừng nghĩ tới cái việc "vận dụng", là "vận dụng" chứ không phải là "lợi dụng". Thù trong giặc ngoài, nhiều như cỏ rác, đếm mãi cũng không hết.