Hai quan tiền là có thể mua thọ lễ cho hoàng đế. Xem ra chắc chắn đây là lễ vật rẻ nhất trong số các lễ vật rồi. Sau khi cầm lấy đường hồ lô, Triệu Hồng Lân cảm thấy có chút không đúng. Chẳng lẽ y cứ thế mang vào cung? Dù trăm quan không cười chết, thì cũng sẽ làm cho Hồng thị lấy cớ nhạo báng y. Tìm khắp toàn thân chỉ có mỗi cái khăn đen, y đang muốn bọc lại, rồi lại thôi. Đi tới tiểu quán mua một cái khăn trắng tinh, rồi mới quấn lại nhét vào trong lòng. Vào cung, thái giám nói ngự yến ở Thừa Đức điện, một khắc nữa sẽ bắt đầu. Xem ra, y đến thật đúng lúc. Trên Thừa Đức điện, trăm quan ngồi đúng vị trí của mình, vị trí phía trên trống không, đó là chỗ của hoàng đế. Mà bên phải đã thấy mang rượu thịt lên, có hai người ngồi đó, một là Đoàn Vô Ngân, người còn lại là một cô nương mặc phục sức dân tộc thiểu số, mắt ngọc mày ngài, thần thái sáng láng, xinh đẹp động lòng người, đích thị là Hồ Điệp công chúa. Cần vương tiến vào điện, cùng trăm quan chúc rượu. Rồi tới thủ tọa bên phải ngồi xuống chỗ của mình, cách cô công chúa kia có một bàn, nên y càng thấy rõ hơn… Vốn là một mỹ nhân, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi! Ánh mặt quét về phía Đoàn Vô Ngân, thấy Đoàn Vô Ngân cũng đang nhìn y, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười như có như không, con ngươi lạnh lẽo lóe lên tia dò hỏi, thậm chí còn như khiêu khích. Triệu Hồng Lân lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn còn chướng mắt hơn cả cô công chúa kia. Hai người không ai nhường ai, tỏa ra khí thế bức người, khiến trăm quan chú ý tới. Ngay cả Hồ Điệp công chúa cũng cảm thấy kỳ lạ, hai người này một câu cũng chưa nói, sao lại như kẻ thù thế này? Chốc lát sau, hoàng thượng cùng hoàng hậu giá lâm, chúng thần đứng dậy nghênh đón, làm cho hào khí giằng co biến mất tăm. Nhìn thấy y, Triệu Tĩnh lặng đi một chút. Thật không ngờ y cũng tới? Hắn ngồi xuống, nghe trăm quan cùng kêu to: “Hoàng thượng vạn thọ vô cương.” Có thể là do lâu rồi không cười, cho nên dù hôm nay rất vui vẻ, Triệu Tĩnh cũng chỉ nhếch miệng lên một chút, nâng rượu một hơi cạn sạch cùng chúng thần. Trong tiếc rượu, chúng thần một chén một chén mà kính hoàng thượng. Còn Đoàn Vô Ngân, một phát kính liền ba chén, còn cả Hồ Điệp công chúa cũng kính một chén, Triệu Tĩnh vốn không thắng được rượu lực, rất nhanh đã bị túy ngã. Triệu Tĩnh để chúng thần tận hứng, liền đứng lên để hoàng hậu dìu hắn về. Bị rượu ý làm khóe mắt ẩm ướt, ánh mắt Triệu Hồng Lân tung bay đến người kia, mà người kia cũng đang ngắm hắn, ánh mắt chưa từng rời đi. Ít đi hoàng đế cùng hoàng hậu, chúng thần thoải mái không ít, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra. Mặc dù không đứng cùng lập trường, nhưng giờ phút này ai cũng là bằng hữu. Chỉ trừ Đoàn Vô Ngân cùng Triệu Hồng Lân ra, từ đầu đến giờ, hai người này cũng chưa từng cho nhau một ánh mắt thiện cảm. Đoàn Vô Ngân vốn là cao thủ võ lâm, đối với chốn giang hồ cũng rất hiểu. Với mạng lưới tình báo của hắn, dù là bí mật nào, cũng không thể che giấu được. Một năm nay, hắn cho kẻ dưới điều tra về Triệu Hồng Lân, không ngờ biết được bí mật động trời mà y không cho ai biết. Vì vậy thừa dịp thọ thần, hắn mới tới đây nhắc nhở nghĩa huynh. Nào ngờ, Triệu Tĩnh đã sớm biết Cần vương có cử chỉ đại nghịch, vậy mà vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Đoàn Vô Ngân tức giận bất bình, người kia có gì đáng giá để có được tình yêu của nghĩa huynh chứ? Triệu Hồng Lân nhìn hắn không vừa mắt cũng là khó hiểu, chán ghét một người vốn đâu cần lý do. Khi tàn cuộc, mọi người dìu nhau rời đi, Triệu Hồng lân cũng cùng trăm quan xuất cung. Đoàn Vô Ngân với Hồ Điệp công chúa là khách quý từ xa tới, tất nhiên là được ở lại trong cung. Triệu Hồng Lân về phủ, đang muốn cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ, bỗng chạm vào một vật cất ở ngực, đột nhiên nhớ tới y còn chưa tặng lễ vật. Chờ đến giờ tý, đêm khuya tĩnh lặng, trên mái ngói Cần vương phủ, xuất hiện một bóng người. Thoáng qua thủ vệ hoàng thành cùng cấm quân, người nọ quen thuộc bay đến Thanh Trữ cung, phảng phất như nhà riêng của mình. Thấy tẩm cung xa xa không có ngọn đèn dầu, thầm nghĩ chắc hắn say rượu nên ngủ sớm. Vì vậy lặn vào phòng, nhưng lại không nghe thấy tiếng hít thở. Nương theo ngọn đèn ngoài cửa sổ, y thấy trên giường vẫn gọn gàng, không có ai nằm. Nhớ lại lúc hoàng hậu dìu Triệu Tĩnh về, chắc hắn đang ở Phượng Nghi cung? Hừ! Hòa thượng chạy trốn cũng không chạy được miếu, ta không tin Triệu Tĩnh ngươi vĩnh viễn không quay lại Thanh Trữ cung! Triệu Hồng Lân nheo mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu, đứng chốc lát rồi phi thân rời đi. Ngày kế vào triều, thấy Triệu Tĩnh uể oải mệt nhọc, làm y cảm thấy càng không hài lòng, ánh mắt lạnh như muốn đông chết người, khiến chúng đại thần không ai dám bắt chuyện với y. Màn đêm buông xuống, Triệu Hồng Lân lại lẻn vào trong cung. Đêm nay Thanh Trữ cung sáng ánh đèn, bất quá, vẫn làm Triệu Hồng Lân nghiến răng nghiến lợi… Cô công chúa Hồ Điệp kia đang ở trong tẩm cung Triệu Tĩnh, mặc dù bọn họ chỉ đứng trước án, tựa hồ như đang vẽ tranh. Nhưng lúc này đêm khuya tĩnh lặng, cô nam quả nữ cùng ở một phòng, lại còn vai dựa vai gần thế kia, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì không cần nghĩ cũng biết! Đồ nữ nhân không biết xấu hổ! Triệu Hồng Lân đầy bụng tức rời đi, trở lại phủ cũng trằn trọc khó chịu, liền đứng dậy mặc áo ra khu vườn trụi lủi kia luyện công. Y tức giận! Triệu Tĩnh là món đồ chơi của y, là cấm luyến của y, tùy tiện y hành hạ, nhục nhã! Nhưng hắn lại không biết thân phận của mình, tối hôm qua một nữ nhân, đêm nay lại một nữ nhân khác! Được lắm, đêm qua nữ nhân kia là thê tử của hắn, y không còn gì để nói. Nhưng đêm nay, nữ nhân kia cùng hắn đâu có quan hệ gì… Hừ! Không thể tha thứ được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]