Quan đạo trước mắt bị đá lắn xuống từ trên núi bịt kín, một đám thổ phỉ không biết từ đâu xông ra, đứng trên chồng đá cao cao nhìn xuống bên này.
Bành Điềm không nhanh không chậm thúc ngựa lại đây, nhìn đám người kia, cười nhạo nói: “Ta còn tưởng là vị anh hùng nào, hóa ra chỉ là mấy kẻ có gan chạn đường không có gan lộ mặt mà thôi!”
“Phi!” Tên thủ lĩnh dẫn đàu lập tức đáp trả, “Đại vương nhà ta nói, mấy tên tôm tép các ngươi không cần hắn tự mình nghênh chiến. Muốn gặp đại vương nhà ta, trước tiên qua được bọn ta rồi hẵng nói!”
Bành Điềm không nổi giận mà cười, vẫy tay với tên đầu lĩnh kia: “Đến đây đến đây, ngươi nói như vậy, ta không đánh cho ngươi tè ra quần ngược lại là xin lỗi đại vương nhà ngươi.”
Nhiếp Văn Uyên thấy y với tay lấy cây ngân thương sáng loáng treo bên hông, có ý định tiến lên ngăn cản, chợt thấy Bành Điềm đang đưa lưng về phía mình khoát tay một cái.
Quan tâm sẽ bị loạn, hắn thê mà quên mất đây là trên chiến trường, Bành Điềm so với hắn kiến thức rộng rãi, đối với cục diện trước mắt nắm bắt chuẩn hơn hắn nhiều.
Dù Bành Điềm chưa mặc áo giáp, nhưng ngan thương vừa đến tay, khí thế quanh thân đã chấn nhiếp khiến đối phương có chút run rẩy, lời đã nói ra như nước đổ khó hốt lại, đang trên sa trường hai quân đối lập giằng co, lúc này mà muốn rút người bỏ chạy cũng đã muộn.
Đầu lĩnh kia cứng rắn giơ đao thúc ngựa chạy đến, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-uy-vu/61141/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.