Lộ trình đến Tiêu Thành không xa, hành quân gấp chỉ khoảng hai ngày là tới, tuy vậy đám người này cũng không dám liều lĩnh.
Bành Điềm cũng tự mình biết, dọc theo đường đi mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng Nhiếp Văn Uyên làm ổ trong xe ngựa ngày qua ngày, thỉnh thoảng Nhiếp Văn Uyên cưỡi ngựa theo bên cạnh, cũng không thấy y đòi thể hiện gì.
Ánh mặt trời đầu hè còn chưa quá gay gắt, cưỡi trên lưng ngựa hóng gió, nhìn non sông quanh co khúc khuỷu cũng có một phen ý vị đặc biệt.
“Trên vách núi kia nên xây một đình nghỉ mát.” Bành Điềm chỉ vào chỗ đất bằng phẳng trên một dãy núi cách đó không xa bị cây cối xanh um bao phủ, “Văn nhân các ngươi không phải thích ở những nơi như thế này uống chút rượu ngâm thơ làm câu đối, bày tỏ tình cảm gì đó sao?”
“Ừ!” Nhiếp Văn Uyên cười nói, “Trở về cho người đi hỏi một chút, nếu có hương thân (những người văn thân trong làng, trong huyện) hay thương nhân nguyện ý quyên ngân lượng thì nghe lời ngươi.”
Bành Điềm toét miệng cười: “Ngươi làm vua thật keo kiệt, dựng một cái đình cũng không chịu bỏ tiền.”
Nhiếp Văn Uyên nói: “Vi phu nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra bạc chứ?”
“Không nên nha!” Bành Điềm kinh ngạc, “Theo lý thuyết, trong hậu cung chỉ có một mình ta, lương bổng của hạ nhân tính vào trong quốc khố, chi phí ăn mặc của ngươi càng không cần đề cập tới. Tại sao lại thiếu tiền xài?”
Nói đến đây, lập tức phản ứng lại, mắt hổ trừng trừng, hung tợn nói: “Nói!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-uy-vu/61140/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.