Chương trước
Chương sau
Người tới là tỷ tỷ Tô Nặc.
"Tiểu nữ Tô Ngôn thỉnh an Hạ Lan đại nhân, đại nhân vạn phúc."
Nàng uyển chuyển hành lễ, làn tóc đen mượt như suối chảy, đôi má đào hồng nhuận, giọng nói dịu dàng thoát ra từ đôi môi kia mang theo một khí tức thanh nhã. Chỉ thỉnh an thôi so với những tỳ nữ khác cũng đã nhiều hơn vài phần phong tình vạn chủng, thật là một mỹ nhân hiếm có a.
Hạ Lan Chi nhịn không được thầm than nguyên thân có không ít diễm phúc, mỹ nhân dịu dàng như vậy cũng có thể thu vào tay.
Aizz, đáng tiếc. Tên tra nam Hạ Lan Thừa Tướng này, vậy mà lại phá hư cô nương nhà người ta.
Tô Nặc đang nằm trên giường nghe tiếng ngồi dậy, tay lung tung lau nước mắt trên mặt, giọng khàn đặc khổ sở gọi một tiếng, "Tỷ tỷ."
Tô Ngôn mỉm cười ôn nhuận, cúi người xin chỉ thị của Hạ Lan Chi, "Thừa Tướng đại nhân, có thể cho phép tiểu nữ đến thăm đệ đệ một chút không?"
Hạ Lan Chi gật gật đầu, lui về sau một bước, nhường đường cho Tô Ngôn lại gần giường đệ đệ, "Cứ tự nhiên."
Đến thăm đệ đệ nhà mình bị trúng độc, lý nào lại có thể không đồng ý?
Tô Ngôn cười nhạt nói cảm ơn, bước chân nhẹ nhàng đi đến cạnh giường Tô Nặc.
Ngay lúc Hạ Lan Chi đang chuẩn bị chờ xem tiết mục tỷ đệ tình thâm, vạn lần không nghĩ tới cô nương ôn nhu động lòng người vậy mà lại hùng hổ vén lên tay áo, chỉ vào Tô Nặc mắng một tràng, "Tiểu tử thối còn dám uống thuốc độc tự sát! Đem ngươi nuôi lớn như vậy, nếu không phải nhờ Hạ Lan đại nhân, ngươi cứ chờ bị cha mẹ ở âm tào địa phủ đánh đến tè ra quần đi!"
Tô Nặc mở miệng muốn giải thích nói, "Tỷ......"
"Ngươi không cần kêu! Dám uống thuốc độc tự sát, ngại mệnh mình quá dài đúng không? Ngứa da thiếu đánh rồi đúng không, tỷ tỷ rất lâu không giáo huấn ngươi, muốn bị đánh một trận mới vui có phải hay không?"
Tô Nặc hết đường chối cãi, chỉ có thể mím chặt môi ủy khuất nghe tỷ tỷ dạy bảo, từng giọt nước mắt lớn không tiếng động mà rơi xuống giường đệm đơn sơ. (Bình tĩnh chị ới, tội thằng nhỏ quá kìa!!)
Hạ Lan Chi giật giật khóe miệng, đồng cảm nhìn Tô Nặc đáng thương.
Thiếu niên này cũng quá thảm rồi, ủy khuất đến độ có thể so được với Hạ Lan Chi bị nguyên thân hố một vố. Hắn từ trước đến nay chưa từng thấy qua chuyện một người cứng rắn như vậy lại bị tỷ tỷ mình mắng khóc.
Hơn nữa tỷ tỷ này còn có vẻ ngoài là một cô nương hiền thục ưu tĩnh.
Sự tương phản này quá khủng bố a......Tô Ngôn nói rồi giống như thật sự muốn động thủ đánh Tô Nặc.
Hạ Lan Chi vội vàng tiến lên ngăn cản phát sinh tình trạng bạo lực gia đình, khuyên nhủ nói, "Đệ đệ ngươi cũng là vì ngươi......"
Tô Ngôn tay đang giơ cao lại nhẹ nhàng hạ xuống, nàng vuốt lại tay áo, xoay người qua ôn nhu cười, "Đại nhân có lời gì chỉ bảo?"
Sắc mặt Hạ Lan Chi thập phần phức tạp, không biết nên nói như thế nào.
Tốc độ thay đổi sắc mặt này quá nhanh rồi đi?! Một giây trước còn chuẩn bị đánh người, giây tiếp theo liền làm ra bộ dáng như cái gì cũng chưa phát sinh, cô nương kỹ thuật diễn xuất này của ngươi không đi nhận giải thật sự là một tổn thất lớn cho hạng mục Oscar.
Tô Ngôn nhìn Hạ Lan Chi nửa ngày không nói một câu, "Đại nhân?"
"......Đệ đệ ngươi là vì ngươi nên mới hạ độc ta. Nhưng chuyện đã không thành, lại sợ liên lụy ngươi cùng những người khác nên mới tự sát."
Tô Ngôn cắn cắn môi, không dám tin hỏi lại: "Đại nhân nói, tiểu Nặc là vì tiểu nữ?"
Hạ Lan Chi hơi hơi gật đầu.
"Nhưng đại nhân đối tốt với tiểu nữ như vậy, phần ân tình này khó có thể hồi báo. Tô Nặc hẳn phải ở bên cạnh tận tâm tận lực bảo hộ đại nhân, sao có thể làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế?"
"Cái gì?" Lần này đến phiên Hạ Lan Chi mờ mịt không hiểu.
Đem Tô Ngôn nạp vào phủ Thừa Tướng làm nữ sủng, làm nàng mất đi trinh tiết, thứ quan trọng nhất với nữ tử cổ đại, cái này còn có thể gọi là ân tình?
Tô Ngôn cúi người nhẹ nhàng hành lễ với Hạ Lan Chi, xoay người nổi giận đùng đùng chất vấn Tô Nặc, "Ngươi còn dám hạ độc đại nhân?!"
Tô Nặc cũng sững sờ tại chỗ, "Tỷ tỷ ngươi không phải bị Hạ Lan Chi cướp mất thân trong sạch sao?"
Tô Ngôn lửa giận lại tăng thêm một bậc, "Câm miệng! Hạ Lan Chi là để ngươi kêu sao?!"
Hạ Lan Chi không còn lời gì để nói...... Muội muội à không phải ngươi cũng kêu sao? So với người khác kêu còn lớn tiếng hơn......
Tô Nặc bị nàng rống đến không nói được gì, đành phải tiếp tục nghe tỷ tỷ hỏi, "Hạ Lan đại nhân đem chúng ta từ nơi đấu giá tranh đoạt không tính người kia cứu ra, phần ân tình này ngươi đã quên sao!?"
Tô Nặc lắc đầu không nói.
"Từ khi vào phủ Thừa Tướng, ngươi đến tổ hộ vệ, ta đến nay cũng vẫn giữ thân trong sạch, còn được đại nhân khoản đãi một phen. Ân tình của đại nhân đối với chúng ta sâu đậm như vậy, ngươi sao lại có thể bôi nhọ đại nhân, thậm chí lấy oán báo ân?"
Nghe được lời này Tô Nặc trợn tròn mắt há hốc mồm, Hạ Lan Chi vây xem từ đầu đến cuối cũng đầy mặt mờ mịt.
Tuy rằng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn hình như vừa được người tẩy trắng......
Hạ Lan Chi dùng tay áo che miệng, trong lòng trộm vui mừng nhảy nhót.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha không cần đội nồi thật tốt quá a!!
Hộ vệ thấy Hạ Lan Chi che miệng dường như lại muốn thổ huyết, trong mắt tràn ngập sự lo lắng, "Đại nhân, ngài làm sao vậy?"
"Không có gì." Hạ Lan Chi nháy mắt thu liễm ý cười, chợt nghĩ tới dường như có thấy qua trong nhật ký của nguyên thân có một đoạn nói về đấu giá. Lại nhìn hai tỷ đệ bọn họ, Hạ Lan Chi xoay người phân phó với hộ vệ bên cạnh nói, "Ta có chút mệt, muốn quay lại phòng ngủ, ngươi dẫn đường đi. Để tỷ đệ bọn họ ở riêng một lát."
"Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.