Những lời này, thật sự là những lời từ tận đáy lòng Tạ Thanh Anh.
Thấy nói xong Tiêu Trần Mạch không tỏ vẻ tức giận, nhất thời lá gan lớn hơn hẳn, nàng xách váy, giữ nguyên tư thế quỳ di chuyển về phía hắn.
Cẩn thận từng li từng tí tránh bát đũa và đồ ăn vung vãi khắp mặt đất, cuối cùng Tạ Thanh Anh cũng di chuyển đến bên cạnh hắn.
Nàng hít sâu một hơi rồi rũ mi, cởi long bào hắn.
Giả trang thành ca ca nhiều năm, đối với kiểu dáng y phục nam tử, nàng đã quen thuộc từ lâu.
Chỉ cần vài động tác, nàng đã cởi xong đai lưng bạch ngọc và ngoại bào Tiêu Trần Mạch.
Trong Ngự thư phòng, không khí ấm áp như mùa xuân, bên trong long bào chỉ có bộ trung y trắng thuần.
Tay Tạ Thanh Anh run nhè nhẹ, rõ ràng khi ở đồng cỏ ngoại ô kinh thành, nàng đã tự tay cởi y phục cho hắn, có thể khi đó, bởi vì hắn bị thương, tình huống cấp bách, mà nàng lại đang mặc nam trang, cho nên thái độ vẫn thản nhiên.
Nhưng hiện tại . . .
Hắn chính là Hoàng đế, còn nàng, chẳng qua chỉ là một tội nữ nho nhỏ.
Giờ khắc này, động tác của nàng, không chỉ đi quá giới hạn, mà còn không có liêm sỉ.
Ngoài tội khi quân, còn thêm tội quyến rũ quân chủ.
Tạ Thanh Anh ơi Tạ Thanh Anh, ngươi còn do dự cái gì?”
Chuyện đến nước này, ngươi còn có đường lui hay sao?
Sau khi củng cố tâm lý, rốt cuộc Tạ Thanh Anh cũng cởi trung y của hắn ra.
Thế nên, trêи thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736405/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.