Rời khỏi Tạ phủ, Tạ Thanh Anh ngẩn đầu ngắm bầu trời.
Trêи bầu trời đêm, hàng ngàn hàng vạn vì sao tỏa sáng, ánh trăng tròn vành vạch giống hoàn cảnh đêm hôm ấy ở ngoại ô kinh thành nửa tháng trước.
Nàng lại nhớ đến Tiêu Trần Mạch.
Không biết thương thế hắn thế nào?
Biết nàng là nữ tử, hắn có phản ứng gì đây?
Giận dữ sao?
Nàng thấp thỏm, kiềm lòng không đậu hỏi Lý Mậu Toàn: “Lý công công, Hoàng Thượng ngài. . . Có khỏe không?”
“Chờ lát nữa ngài gặp sẽ biết, thứ cho nô tài không thể nhiều lời.” Lý Mậu Toàn cười híp mắt nói, thái độ đối với nàng chẳng khác trước là mấy.
Trông dáng vẻ của y, Tạ Thanh Anh biết sẽ không hỏi được gì, vì thế nàng đành mang tâm trạng bất an ngồi lên kiệu mềm.
Càng đến gần hoàng cung, đường phố càng tĩnh lặng. Đi hơn nửa canh giờ, thẳng đường qua cửa cung vào Tử Cấm Thành, lại vào hậu cung, đợi đến khi kiệu dừng lại, thì đã đến giờ Hợi rồi.
Trong lúc được Lý Mậu Toàn dìu xuống kiệu, Tạ Thanh Anh quan sát bốn phía.
Trước mắt nàng là tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, xuyên qua đèn lồng cung đình, tinh tường chiếu rõ ba chữ “Ngọc Lộ Điện” thật to.
Trước điện có mấy cung nữ đang chờ sẵn, thấy nàng, các nàng đồng loạt quỳ xuống hành lễ, đồng thanh hô: “Tham kiến tiểu chủ, tiểu chủ kim an.”
Tiểu chủ. . .
Tạ Thanh Anh khẽ rũ mi.
Trong cung, chỉ có nữ nhân của Hoàng Đế mới được gọi là tiểu chủ.
Nhưng hiện tại nàng. . . Lại là tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736401/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.