Minh Đức năm thứ năm, mười chín tháng tám, trước kỳ lập đông.
Ngày hôm nay, từ trong ra ngoài Tạ phủ giăng đèn kết hoa, mọi người trong phủ tiến hành bước chuẩn bị cuối cùng trước khi tiểu thư đại hôn vào ngày mai.
Nha hoàn Thanh Uyển đều bị quản gia gọi đi, mục đích là để dặn dò lần cuối những chuyện ngày mai phải làm.
Thân là nhân vật chính trong đại hôn ngày mai, thế nhưng Tạ Thanh Anh lại hết sức nhàn rỗi.
Nói là nhàn rỗi, song lòng của nàng thật sự chẳng khá hơn chút nào.
Nàng thật lòng không muốn xuất giá.
Gả cho người, chẳng bằng ở nhà tự do tự tại.
Nếu gả cho người mình yêu thích thì không còn gì phải nói, còn gả cho người không thích, từ nay về sau, cả đời không thể nào vui nổi.
Cho dù tướng mạo Thẩm công tử kia tuấn tú như Phan An, tài hơn Lý Thái Bạch, nhưng Tạ Thanh Anh biết rõ, nàng không thể nào yêu mến.
Làm sao có thể yêu mến được?
Trêи đời này nam nhân tốt còn nghìn nghìn vạn vạn, thế nhưng chỉ có một Tiêu Trần Mạch.
Nghĩ đến Tiêu Trần Mạch, Tạ Thanh Anh vô thức lấy ngọc bội nhỏ trong ngực ra tỉ mỉ vuốt ve.
Khối ngọc này được khắc từ bạch ngọc, toàn thân sáng óng ánh, chẳng chút tạp chất.
Phía trêи khắc một nhành hoa lan, lá màu xanh biếc, thanh nhã hào phóng.
Nàng vẫn nhớ rõ, khi Tiêu Trần Mạch tặng cho nàng khối ngọc bội này, hắn đã mỉm cười nói: “Trong lòng Trẫm, Tạ khanh giống như cành hoa lan này, có phong thái quân tử, có thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736400/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.