Editor: Sa Hạ
Đêm qua triền miên với hoàng thượng làm cho cả người Ứng Thải Mị cảm thấy khoan khoái, tâm tình sáng sớm vô cùng tốt.
Nàng nhất thời cảm thấy tâm huyết dâng trào muốn múa kiếm, gọi Thanh Mai mang đến một thanh trường kiếm làm cho vị đại cung nữ này tái mặt vì sợ hãi: "Chủ tử, trong hoàng cung ngoại trừ cấm vệ quân, ai cũng không được tàng trữ đao kiếm."
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, không còn thú vị, tiện tay bẻ một cành cây ở trong viện bắt đầu múa.
Đối với quân nhân mà nói, mặc kệ trong tay cầm trường kiếm hay là cành cây, lực sát thương đều như nhau.
Nàng biết người ở Di Xuân điện đều là người của Hoắc Cảnh Duệ nên cũng không che giấu, cầm nhánh cây liền vận nội lực, nhớ lại những chiêu thức mới bắt đầu tập luyện.
Tóm lại nàng định sau này rời khỏi hoàng cung thì sẽ dùng cách chém giết để sống qua ngày, võ công bảo mệnh không thể ném đi được.
Một điều, vân vê, một chiêu, một khảm.
Ứng Thải Mị không còn bộ dáng quyến rũ động lòng người như thường ngày, đôi mắt xinh đẹp chăm chú, lộ ra lãnh ý nặng nề, toàn thân đầy sát khí sắc bén như muốn tràn ra khắp nơi.
Thanh Mai che miệng lùi lại liên tục, sợ bị lan đến gần, đáy lòng có chút sợ hãi, ánh mắt lại hoàn toàn không thể dời khỏi người Ứng Thải Mị.
Chủ tử nhà mình cầm nhánh cây kia, dáng người như phiêu trong gió, mặc dù lụa mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thinh-thuong-tiec/2545428/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.