Cố Linh Quân trở lại hành cung với tâm trạng hoàng sợ kèm theo chút tức giận.
Tiêu Dục Hành cũng ở, đang uống trà đọc sách, một bộ dáng điềm tĩnh thanh thản.
Cố Linh Quân đi đến cạnh hắn ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Bệ hạ, chuyện quan trọng xử lý xong rồi sao?”
“Ừ.” Tiêu Dục Hành dùng âm thanh lạnh nhạt trả lời cho có.
Sau khi Cố Linh Quân “Ồ” một tiếng rồi im lặng ngồi, nghĩ phải mở miệng như thế nào...
“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”
Tiêu Dục Hành nhìn Cố Linh Quân bụng đầy tâm sự đều hiện lên trên mặt, có chút tiếc hận tại sao năng lực nghe tiếng lòng hiện tại lại dùng không được.
Cố Linh Quân nhìn hắn, cẩn thận mở miệng: “Bệ hạ, ngài cảm thấy... Chính là... Ừ...”
Ấp úng một lát lại cắn răng một hơi nói xong: “Bệ hạ, ngài cảm thấy sẽ có thích khách sao?”
Tiêu Dục Hành tay lật trang sách ngưng lại, thả sách xuống, hỏi: “Nàng nghe ai nói?”
Cố Linh Quân: “ …”
- -- “Thật sự có?!”
“Thần thiếp chỉ là thuận miệng hỏi thôi, thần thiếp nhìn rừng cây phía sau hành cung, rất giống nơi sẽ xảy ra ám sát này nọ. Chắc là sẽ không có... Đâu ha?”
Tiêu Dục Hành bỗng nhiên cười, tay chống bàn nhỏ, nghiêng nửa cơ thể đến trước mặt Cố Linh Quân, vén tóc mái của nàng ra sau tai.
Cố Linh Quân không kịp đỏ mặt đã bị câu nói tiếp theo của Tiêu Dục Hành làm sợ tới mức mặt tái nhợt.
“Quý Phi thật là thông minh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thay-toi-dau-tri-trong-hau-cung/3361649/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.