Không Không bắt đầu đối với bản lĩnh này của Dạ Cẩm cảm thấy hứng thú, "Cũng không biết năm đó Dạ Cẩm rốt cuộc có kỳ ngộ gì, có phải xông qua được mấy bức tường này, chúng ta cũng có thể xuyên tới xuyên lui như vậy?"
"Nói không chừng bảo tàng chính là cái này!" Những người khác cũng rất phấn chấn.
Đoan Mộc Ly nhìn chung quanh thạch thất, "Nơi này có lẽ căn bản không có bảo tàng thần kỳ gì cả."
"Tại sao?" Tất cả mọi người không thể nào tiếp nhận điều phỏng đoán này, cùng kêu lên hỏi.
"Các ngươi có nhớ sợi lụa làm bằng tơ vàng ngân tuyến kia không?"
"Nhớ, " Phi Phi tức giận nói, "Sợi lụa rất cổ quái viết hai chữ ‘ Vô dụng ’, chữ viết còn rất khó nhìn."
"Không sai, " Đoan Mộc Ly cười nói, " Rất khó coi giống như bức họa kia."
"......" Mọi người như bị sét đánh, "Ngươi nói chữ viết cùng vẽ bức họa đó chính là một người?"
"Rất có thể."
"......"
Quý Ngữ Hàm muốn khóc, "Cho nên hai chữ vô dụng kia nói là nơi này giấu bảo vật vô dụng? Chúng ta là vận khí tốt, nếu không, muốn xông qua những gian thạch thất này sẽ rất chết thảm......"
Hoàn toàn là đùa giỡn người chơi......
Mọi người nhìn theo Oa Oa vẫn sôi nổi theo sát bọn họ.
Đứa nhỏ đáng yêu như thế, chủ nhân chắc không phải là người xấu xa như vậy?
Cũng không nhất định......
Tất cả mọi người nhìn về phía Quý Ngữ Hàm rất khả ái cùng người bên cạnh nàng Đoan Mộc Ly thật sự là rất không khả ái.
Mọi việc vẫn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-khong-the-an-ta/1624337/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.