Ngu chân ngắn lạch bạch chạy tới tìm Ngu Miêu, vừa tới nơi đã đập ngay vào mắt một người phụ nữ vận một chiếc váy như muốn hở luôn khúc giữa, lập tức cúi đầu, ‘không thể phi lễ nghĩa thế được’, ánh mắt dí sát vào sàn nhà, dò đường đi đến bên cạnh Ngu Miêu: “Ở dưới lầu vừa làm xong kem ly, ngon lắm, tỷ ăn không?”
“Có chứ!” mắt Ngu Miêu chợt sáng long lanh, ôm phắt lấy Ngu Lân chạy xuống lầu, cô vốn chẳng muốn cứ ở mãi đây xem Trình Hân Nhiên trang điểm.
Dạ hội đến tối mới bắt đầu tiến hành, buổi sáng, Ngu Đường vẫn tranh thủ đến công ty xem xét tình hình một chút, đến trưa lại trở về cái ổ nhỏ hú hí với hoàng hậu nhà mình.
Từ giờ đến tối còn lâu, giữa trưa, hai người gọi một nồi lẩu về nhà cùng ăn, trong nhà, nồi lẩu sôi sục, bốc khói nghi ngút. Sau giờ trưa, Tào quản gia đến.
“Chúng tôi đến đây để đưa lễ phục cho thiếu gia.” Đi cùng với Tào quản gia còn có hai trợ lý, mỗi người cầm trên tay một bộ lễ phục.
Đây vốn là lúc trước Tào quản gia đến thành phố A đã tìm người làm theo yêu cầu, vốn là một siêu cấp quản gia, đương nhiên chuyện chọn lễ phục phù hợp trong mỗi dịp trọng đại cho chủ nhân là chuyện không thể thiếu, và dĩ nhiên, lần này sẽ phải là… hai bộ.
Hai bộ lễ phục, một đen, một trắng, kiểu dáng giống nhau như đúc, đều lấy cảm hứng từ lễ phục của bậc đế vương bên châu âu thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dung-nghich/2991018/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.