Ngu Đường cảm thấy đầu Tống Tiêu đang vùi trong cổ mình ngày càng nóng lên, vội ôm cậu đi nhanh về phía thang máy, “Mau đi gọi bác sĩ đến đây!”
Từ phía sau xe, ninja Độc Cô Ám vụt tới, rồi cũng nhanh như chớp liền biến mất.
Trở lại cái ổ nhỏ của hai người, Ngu Đường đặt Tống Tiêu xuống, một tay giữ chặt cậu trong ngực, tay kia đưa ra mở cửa, rồi lại ôm cậu lên, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đặt cậu lên giường rồi đắp chăn lên.
Tống Tiêu mơ màng, cũng cảm nhận được có người đưa mình nằm lên giường, hơi lạnh của giường gối nhất thời làm cậu thanh tỉnh hơn, chậm chạp mở mắt, cảnh vật có chút mơ hồ, phải chớp chớp mấy cái mới nhìn rõ được.
Ngu Đường cau mày, đi lấy hộp y tế qua, dán cho cậu một miếng dán hạ nhiệt lên trán, rồi lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ, đã hơn ba mươi tám độ rồi: “Trong người còn khó chịu nữa không?”
“Thần muốn uống nước.” Tống Tiêu cảm thấy trong mắt nóng lên như có lửa đốt liền nhắm mắt lại, vừa nói chuyện vừa khịt khịt mũi, giọng thì mềm nhũn, lại có chút khàn khàn.
Ngu Đường chợt cảm thấy trái tim của mình như đập loạn một nhịp, nuốt nước miếng, ‘Hoàng hậu nhà mình đây là đang làm nũng với mình sao?’ Chỉ có thế thôi mà làm cho hoàng đế bệ hạ hưng phấn hẳn lên, tung tăng đi qua rót một ly nước chanh, nghĩ nghĩ một chút lại quay lại pha thêm nước ấm, tự mình nếm thử,… ‘Ừm…đủ ấm rồi.’
Ôm hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dung-nghich/2991017/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.