Edit + Beta: Như Heo.
Chương 4: Ký Ức.
Rất nhanh, Tống Tiêu đã đem chuyện thiếp thất khiến mình không thoải mái vứt ra sau đầu, chuyên tâm nghiên cứu chiếc xe nhà mình. Tống Tiêu đối với loại xe không cần ngựa kéo mà vẫn có thể chạy nhanh như bay này rất tò mò, nhưng vì tính tình rụt rè nên chỉ ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, chốc lát lại nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài sợ hãi than, không chớp mắt nhìn lái xe phía trước.
Tống Tử Thành ngồi bên cạnh con trai không tìm được đề tài tán gẫu, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của y nhìn chằm chằm lái xe, bèn cười nói: "Thích xe sao? Chờ con mười tám tuổi có được hộ chiếu, ba sẽ cho con một chiếc còn tốt hơn chiếc này."
"Được, đa tạ phụ thân." Tống Tiêu cong mắt cười, y mặc dù là một thư sinh, nhưng cũng rất thích xe ngựa, trước kia lúc còn ở Hàn Lâm Viện, Ngu Cẩm Đường thường lấy cớ phi ngựa hẹn Tống Tiêu ra ngoài du ngoạn.
Nghĩ tới Ngu Cẩm Đường, Tống Tiêu lại thấy suy sụp, bây giờ mình là con trai một chủ gánh hát, không biết làm cách nào để tìm được hắn. Chẵng lẽ phải đợi tới khi kế thừa gánh hát, sắp sếp một kịch bản đưa cho bọn họ diễn sao? Huống hồ, Hoàng Thượng luân hồi chuyển thế, chưa chắc gì đã nhớ được y.
Lý Vĩ Vĩ thấy Khâu Minh Diễm muốn đi theo về Tống gia nhưng không đuổi theo kịp, bèn hướng về phía Khâu Minh Diễm làm cái mặt quỷ, quay đầu lại nhìn nhóm "chó săn" còn đang chụp ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dung-nghich/127037/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.