Ngủ được một giấc, Phong Vãn Thu cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, tính tình của hắn từ trước đến nay là tới mau, đi cũng nhanh, nhóm sư đệ của hắn hay thường xuyên đùa giỡn hắn, hắn cũng không thèm để ý.
Duỗi lưng một cái, hắn đang muốn đứng dậy xuống giường, khóe mắt trong lúc vô tình lại liếc về cái gì đó, khi hắn hướng bên giường nhìn lại, thấy rõ cách đó không xa có người ngồi ở ghế trên, mặt một thoáng trắng phao.
"Hoàng...... Hoàng thượng! Ngươi tại sao lại ở nơi này?" Thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, hắn kinh hoàng luống cuống nhìn Mộc Nghị Sâm. Người này không phải là đến hưng sư vấn tội chứ a?
"Vì sao trẫm không thể ở trong này? Ngươi cũng biết nơi này là nào mà?" Đang đọc tấu chương ngẩn đầu, Mộc Nghị Sâm không đáp hỏi lại.
"Không biết......" Phong Vãn Thu mờ mịt lắc đầu.
Hắn chính là tùy tiện chọn một chỗ trong cung không có người mà vào, sao biết đây là nơi nào chứ, trong này sẽ không phải là tẩm cung của Tần phi nào chứ?
"Trong này là Phong Lâm điện, lúc trước trẫm uống rượu say, ở tại nơi này mà gặp ngươi." Nhìn y bộ dáng mê mẩn mơ hồ, Mộc Nghị Sâm buồn cười, thoáng nở nụ cười.
Nhớ rõ khi say rượu hắn còn tưởng Phong Vãn Thu trở thành cung phi, hôn một cái, tuy rằng trí nhớ không được rõ lắm, nhưng nhiều ít vẫn còn có chút ấn tượng ——
Không có nồng hậu vị son phấn, chỉ có một mùi thanh thảo (cỏ xanh) đặc biệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-du-do-thi-ve/1932988/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.